Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hừng sáng, đèn đường thậm chí còn chưa được tắt đi, người ta đã thấy đại lượng nhân ảnh từ trong các phòng ốc đua nhau lướt ra, nối đuôi nhau im lặng chạy về một phía, cuối cùng xếp thành năm hàng ngang chỉnh tề trước cửa ký túc của năm người Huân Nhi.
Kẹttttt…
Cửa phòng chậm rãi mở ra, lần lượt Huân Nhi, Tiêu Viêm, Hổ Gia, cuối cùng là Ngô Hạo bốn người từng bước một hiện thân trước mắt các tân sinh khí thế hừng hực và vẻ mặt hưng phấn. Về phần Kurumi, đang ngủ hay bận gì mà không xuất hiện thì mọi người không biết.
Đứng trước thềm nhà nhìn xuống mọi người, trong lòng Huân Nhi bỗng nhiên cảm thấy hào khí vạn trượng. Mặc dù những thành viên trẻ này bây giờ còn nhỏ yếu, nhưng giá trị tiềm lực lại cực kỳ khả quan. Chỉ cần có đủ thời gian, nàng tin rằng sớm muộn gì bọn họ cũng có thể trở thành cường giả chân chính.
“Ngươi… thao túng chúng ta là muốn chúng ta thay ngươi thao túng bọn họ, từ đó có thể thoải mái núp sau màn thao túng tương lai đại lục sao, Tiêu Thiên biểu ca?”
Đối với rất nhiều những sự “trùng hợp” luôn ẩn hiện bóng dáng Tiêu Thiên phía sau, trong lòng Huân Nhi sớm đã có một ít suy đoán không thể bảo là không viển vông. Thế nhưng bất kể chuyện đó là thật, hay chỉ đơn giản là do bản thân mình tưởng tượng ra, thì chẳng hiểu vì sao nàng lại chưa từng có chút phản cảm nào, ngược lại còn cưỡng không được cảm giác muốn tham gia vào và từng bước, từng bước một nhìn sự viển vông, hão huyễn kia biến thành sự thật.
Có đôi lúc Huân Nhi cũng suy nghĩ, phải chăng sau mười tám năm sống lay lắt như con cờ mặc cho người ta bày bố, rốt cuộc thì nàng đã tìm thấy lẽ sống cho cuộc đời mình từ đại kế hoạch có khi chưa từng tồn tại này hay không? Nếu thực sự là như thế, vậy thì làm con cờ của gia tộc, hay con cờ trong tay Tiêu Thiên, suy cho cùng vẫn là con cờ không hơn không kém a?
Nhưng rồi lại chính là Huân Nhi tự có đáp án cho mình, rằng khác biệt nằm ở chỗ nàng từ một con cờ vô tri bị dùng bởi gia tộc, bây giờ đã có quyền lựa chọn tự nguyện trở thành một con cờ dưới trướng Tiêu Thiên.
Ít nhất hắn sẽ không bỏ mặc nàng bị sờ mó, không để nàng phải khóc thầm vì cô đơn trong ngày sinh nhật, càng không ép nàng làm những việc mà trái tim nàng không cho phép chính mình.
Mà nhắc tới việc bị sờ mó, năm đó…
“Huân Nhi! Này, Huân Nhi!”
“À! Hả!?” - Đang lúc mơ màng nghĩ lung tung, Huân Nhi bỗng nhiên cảm thấy bên tai vang lên tiếng gọi quen thuộc, thậm chí một bên vai còn bị người ta không ngừng vỗ nhẹ.
“Ngươi còn chưa tỉnh ngủ hả, đứng ngơ ra đó làm gì đấy?” - Hổ Gia một mặt bất đắc dĩ nhỏ giọng: “Mọi người đều đang nhìn ngươi kia kìa!”
“À! Khụ… cái kia… mọi người tập trung đủ cả rồi chứ, A Thái?”
“Đủ cả rồi, thủ lĩnh.”
“Tốt! Nếu đã như vậy. chúng ta… lên đường!”
“Rõ!”
Theo Huân Nhi vung tay lên rồi đi trước, ba người Hổ Gia lập tức theo sau hướng phía đường lớn bước nhanh qua, cuối cùng mới đến bốn mươi tên tân sinh rầm rộ nối bước.
Đại hành động đầu tiên của Tề Thiên Môn chính thức bắt đầu!
. . .
Trên đường lớn dẫn đến Phần Thiên Luyện Khí Tháp, các học viên qua lại trông thấy một đám người đông đảo kéo nhau hành quân rầm rộ liền không tự chủ được tránh sang một bên, đến khi nhận ra người đi đầu vậy mà là một thiếu nữ xinh đẹp thì càng nhịn không được ngạc nhiên.
“Đó không phải là “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi sao?”
“Tiểu Nữ Thần!? Vậy phía sau nàng hẳn là Tề Thiên Môn gì đó rồi! Khí thế không sai nha.”
“Nghe nói hôm qua Phó Ngao dẫn người của Bạch Bang tới ký túc xá tân sinh gây phiền phức đều bị người ta đánh thành chó ngao ném ra ngoài đường. Ta không thấy tận mắt, nhưng nếu là sự thật thì những tân sinh này đích thực là có chút thực lực đấy.”
“Hôm qua bị Bạch Bang tới nhà gây sự, hôm nay lại tụ tập động như vậy, sẽ không phải là đi trả thù chứ?”
“Không phải đâu! Tân sinh mà thôi, kiêu ngạo như vậy thật sao? Đi, đi theo xem thử.”
“...”
Nghe được những tiếng bàn luận trên dọc đường đi qua, trong lòng Huân Nhi bất giác thở dài một hơi. Sau trận chiến ngày hôm qua, Tề Thiên Môn xem như đã là có chút danh tiếng trong nội viện rồi. Thế nhưng vấn đề là tương quan thực lực của bọn họ với cái thanh danh đó có vẻ như không tương xứng cho lắm.
Nếu không phải là tiểu Tam “trùng hợp” ngang trời xuất thế, sợ rằng một mình Phó Ngao thôi đã đủ đập bẹp, san bằng nguyên cả Tề Thiên Môn rồi chứ chưa cần Bạch Phong gì đó sau lưng hắn ra tay đâu.
“Đến đâu hay đến đó vậy. Hy vọng tên kia biết mình đang làm gì và nên làm gì a!” - Lắc lắc đầu không để ý tới những đàm luận xung quanh, Huân Nhi trầm giọng thúc giục một tiếng, sau đó mọi người cùng nhau tăng tốc nhanh chóng biến mất ở cuối con đường, để lại phía sau mịt mù khói bụi và vài kẻ hiếu kỳ theo đuôi.
…
Trải qua khoảng nửa giờ chạy vun vút không ngừng, bỗng nhiên trên mặt đất đằng xa lộ ra một vùng đất lõm xuống như lòng chảo, mà ngay tại trung tâm lòng chảo ấy, một tòa tháp đen cực kỳ khổng lồ lại được chôn sâu phía dưới, chỉ lộ ra trên bề mặt một đoạn đỉnh tháp tối đen vô cùng kỳ lạ khiến thanh âm kinh dị không khỏi liên tục nổi lên.
“Tháp chôn dưới lòng đất!?”
“Phần Thiên Luyện Khí Tháp này thật sự quái dị a!”
“Cái này cũng có thể đi vào tu luyện sao?”
“…”
Đây là lần đầu đến nơi này, trong lòng Huân Nhi cũng có không ít tò mò. Chỉ là tối qua nàng và mọi người đã sớm hỏi thăm và được Tiêu Viêm giải thích sơ qua một số quy định tại đây, lúc này lập tức dẫn mọi người tập trung lại tại một chỗ không xa, không gần trước cửa tháp.
Theo quy định của nội viện, mỗi ngày Phần Thiên Luyện Khí Tháp đều có thời gian đóng và mở cửa rất nghiêm khắc, cho nên đám người có đến sớm cũng đành phải kiên nhẫn cùng nhau đợi đến đúng giờ mở cửa mà thôi.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhân số xuất hiện xung quanh cũng càng ngày càng khổng lồ, thanh âm huyên náo theo dòng người hội tụ khiến mọi người Tề Thiên Môn có chút kinh ngạc. Không nghĩ tới điều kiện tiến vào nội viện hà khắc đến thế mà nhân khí nơi này vẫn đông đảo như vậy.
Mà trong khi Tề Thiên Môn mọi người bị không khí náo nhiệt xung quanh làm cho ngạc nhiên, thì ở hướng ngược lại, đại đa số lão sinh đến đây cũng đều bị Huân Nhi và đồng bọn thu hút sự chú ý. Dù sao việc thành lập Tề Thiên Môn vốn đã là một cơn sóng nhỏ, đến mức hôm qua trực tiếp đánh Phó Ngao ra bã, gián tiếp vỗ mặt Bạch Bang lại như ngàn cơn sóng lớn càng làm cho danh khí cái tiểu môn, tiểu phái này được truyền bá liên hồi.
Đối với những lời xì xầm và chỉ trỏ xung quanh, cả Huân Nhi lẫn mọi người đều bỏ ngoài tai như không nghe thấy, chỉ đơn giản là từng người ngồi xếp bằng trên đất nghỉ ngơi mà thôi.
Thời gian cứ thế tiếp tục trôi qua như cát chảy qua kẽ tay, một đi không trở lại.
Sau khoảng hai mươi phút chờ đợi, cửa tháp thì mãi vẫn chưa mở ra, chỉ thấy bỗng nhiên có một đoàn người đem đám đông chật chội rẽ ra, sau đó cứ thế chậm rãi hướng phía Tề Thiên Môn đang tụ tập đi tới.
Theo những người này càng lúc càng đến gần đám người Huân Nhi, ánh mắt xung quanh cũng dần hội tụ đến trên người bọn họ nhiều hơn. Mà sau khi nhìn thấy rõ kẻ đi đầu là ai, những ánh mắt ấy nhất thời còn hiện lên vẻ kích động sục sôi.
Không khí bỗng nhiên trở nên lạ thường khiến Huân Nhi nhịn không được mở mắt ra, lập tức mày liễu liền cau lại khi nàng vậy mà phát hiện ra một đoàn người đang đầy mặt bất thiện tiến thẳng nơi này của mình.
“Thủ lĩnh cẩn thận một chút, tên kia chính là thủ lĩnh của Bạch Bang, Bạch Phong!” - Sợ Huân Nhi không nhận ra đối phương, A Thái vội vàng chen lên cảnh báo nàng, cả giọng nói và sắc mặt đều cực kỳ ngưng trọng.
“Ừm, ta biết rồi.” - Khẽ gật đầu, Huân Nhi nhẹ nhàng vung tay lên, lập tức mấy chục thành viên của Tề Thiên Môn đang ngồi xếp bằng trên đất liền “soạt" một tiếng đứng phắt dậy cực kỳ chỉnh tề, từng đạo ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám người Bạch Phong đang chậm rãi đi tới kia.
Trong lúc nhất thời, không khí bên ngoài Phần Thiên Luyện Khí Tháp liền biến căng thẳng.
Trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Bạch Phong cùng một đám đàn em cứ thế chậm rãi đi đến trước mặt Huân Nhi, lại đảo mắt một vòng quanh tập thể Tề Thiên Môn đã ngùn ngụt khí thế, cuối cùng mới dừng lại trên gương mặt đẹp của người sau, bốn mắt đối diện.
Bạch Phong sở hữu ngoại hình có thể nói là không tệ. Từ chiều cao, khí chất, tới danh tiếng và thực lực đều cực kỳ có lực sát thương với nữ sinh. Đáng tiếc, Huân Nhi lại chẳng chút nào tỏ ra nàng bị thu hút bởi ngoại hình, hay e sợ vì khí thế của đối phương cả. Một đôi con ngươi trước sau vẫn bình tĩnh không nổi gợn sóng.
Nhìn nhân mã hai phe đối mặt, đám người xung quanh lập tức an tĩnh xuống rất nhiều. Bọn họ chính là muốn nhường sân khấu cho những người trong cuộc tuỳ ý thể hiện bản thân, còn chính mình im lặng xem cuộc vui là được rồi.
Và không ngoài dự đoán của tất cả mọi người, cái “cuộc vui" này…
“Ngươi chính là Huân Nhi sao? Thường nghe Bạch Sơn nhắc tới ngươi, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không hổ là nữ trung hào kiệt, nhân trung loan phượng a.” - Cùng Huân Nhi nhìn nhau chốc lát, khuôn mặt hơi có chút âm trầm của Bạch Phong bỗng nhiên nhoẻn ra một nụ cười như nắng sớm, bàn tay chậm rãi hướng về phía Huân Nhi đưa tay ra: “Ngươi… làm bạn gái ta nhé!”
...thực sự là đủ kình bạo.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 328: ngươi… làm bạn gái ta nhé!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 328: Ngươi… làm bạn gái ta nhé!
Danh Sách Chương: