Tối cùng ngày, tại một thư phòng bày bố đơn giản nhưng đầy đủ tiện nghi.
“Ta nói Tiêu lão sư, ngươi như vậy để lão phu rất khó xử!”
“Hể!? Cá nhân ta lại thấy chuyện này lợi đơn, lợi cả kép. Rốt cuộc thì Đại trưởng lão ngài có cái gì khó xử chứ?”
“Đấy là cá nhân ngươi thấy thôi! Người khác nhìn ta thế nào, ngươi biết không?” - Đại trưởng lão trợn trừng mắt mắng, râu ria đều lắc lư.
Đối với việc tên tân tấn lão sư này cứ dăm ba ngày lại tới văn phòng mình uống trà, “Đại trưởng lão” Tô Thiên cũng không cảm thấy có gì quá khó chịu. Thế nhưng việc hắn trước giành hết đệ tử thiên tài của giới tân sinh năm nay, sau còn không biết từ đâu mang về một nữ đệ tử lạ mặt nói muốn nhét vào lớp của mình đã khiến không ít lão sư khác tỏ vẻ khó chịu. Hiện tại lại ở đây đòi mượn rừng phòng hộ làm địa điểm tổ chức cái gì Nguyệt Thiên Mở Rộng, quả thật là lật trời a!
Phải biết, khu rừng phòng hộ kia thế nhưng mà tồn tại như một ranh giới tự nhiên với phía bắc Hắc Giác Vực, được xem là vành đai cuối cùng và cũng là duy nhất bảo vệ nội viện bên này với cái địa ngục trần gian bên kia đấy.
Nếu như làm ra động tĩnh quá lớn để đám đầu trâu mặt ngựa của Hắc Giác Vực ngửi được gì đó, sợ rằng vấn đề sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.
“Ánh mắt người khác thế nào, tin chắc từ lâu Đại trưởng lão ngài đã không còn để ý nữa. Còn nếu ngài lo lắng việc ta mượn rừng phòng hộ tổ chức giải Nguyệt Thiên Mở Rộng sẽ ảnh hưởng tới việc phòng thủ nội viện và tạo ra tiền lệ xấu, trong bối cảnh Huyết Tông hoạt động rầm rộ để trả thù cho “Thiếu tông chủ” Phạm Lăng của họ vô duyên vô cớ chết bất đắc kỳ tử, thì ngài có thể hoàn toàn yên tâm.”
Hơi ngừng lại để uống cạn chén trà, xong Tiêu Thiên mới ngẩng đầu lên, cả ánh mắt lẫn nụ cười đều nồng đậm tự tin đối diện với Đại trưởng lão.
“Ta dùng tính mạng cũng như danh dự đảm bảo, chuyện đó sẽ không có khả năng xảy ra đâu.”
“Ngươi bảo đảm? Khó lắm, Tiêu lão sư ạ!” - Biểu hiện này của Tiêu Thiên khiến Đại trưởng lão hơi nhướng mày, thế nhưng rất nhanh hắn liền lắc đầu, cười khổ: “Kể cả khi ta tin ngươi và ngươi tự tin mình, thì những người khác cũng không có khả năng cứ thế mạo hiểm an toàn của cả nội viện cho một câu “ta bảo đảm” của ngươi dễ dàng như vậy được.
Đây không phải vấn đề cá nhân, mà là an nguy của cả một tập thể hàng ngàn người, thậm chí là tương lai của cả đại lục đấy, Tiêu lão sư.”
“Haiz! Ta vốn chỉ muốn dùng đàm phán ôn hòa để qua được một ải này của ngài. Đáng tiếc!” - Khẽ thở dài một hơi, Tiêu Thiên Có chút thất vọng lắc đầu: “Như người xưa nói không sai, hòa bình chưa bao giờ là một lựa chọn, nó là kết quả của cả quá trình dài hành động và những sự hy sinh a!”
Nói, Tiêu Thiên đứng dậy xoay người rời đi, trước khi ra khỏi cửa vẫn không quên để lại cho Đại trưởng lão một lời nhắn qua đuôi mắt: “Ta có chút việc cần làm, chắc phải mất ít ngày nữa mới có thể trở lại tìm ngài uống trà được. Hy vọng đến lúc đó câu trả lời của ngài sẽ khác hôm nay, Đại trưởng lão.”
Cạch!
Nhìn cửa phòng chậm rãi đóng kín, Đại trưởng lão có chút ngẩn người, miệng bất giác lẩm bẩm lại những gì Tiêu Thiên vừa nói: “Hòa bình chưa bao giờ là một lựa chọn… sao?”
. . .
Trong khi Tiêu Thiên nỗ lực hoàn tất đàm phán với thượng tầng của học viện, thì cùng lúc đó tại ký túc xá tân sinh, đại bản doanh Tề Thiên Môn, các công tác hạ tầng cũng đã và đang được Huân Nhi gấp rút đẩy nhanh tiến độ.
“Ngô Hạo, tình hình tờ rơi thế nào rồi?”
“Đều đã chuẩn bị xong! Đúng một ngàn phần, đảm bảo mỗi học viên sẽ có ít nhất một tờ trong tay.”
“Tốt! Nhân sự thì sao, Gia Gia?”
“Đã hoàn tất phân công! Mười người sẽ công tác tại cửa chính Phần Thiên Luyện Khí Tháp vào sáng mai, hai mươi người khác sẽ chịu trách nhiệm khu vực quảng trường trung tâm, số còn lại rải ra các ngã ba, ngã tư trên đường lớn để giới thiệu thêm và treo băng rôn, khẩu hiệu ở những nơi dễ thấy.”
“Không sai! Mà, lão sư bên kia có tin tức gì chưa, tiểu Tam?” - So với việc chuẩn bị tờ rơi và phân công nhân sự làm quảng cáo, thì vấn đề Huân Nhi quan tâm hơn cả vẫn là sự cho phép của học viện, cũng như địa điểm tổ chức giải đấu: “Chúng ta làm ra trận địa lớn như vậy, đến lúc học viện nói không cho phép tổ chức là mặt mũi quét rác cả đám đấy.”
“Lão sư đã nói được tức là được. Kể cả không được, hắn cũng làm cho thành được mà thôi. Ngươi yên tâm đi, Huân Nhi học trưởng.” - So với bộ dạng sốt sắng của các thành viên Tề Thiên Môn, Kurumi ngược lại là tỏ ra khá bình tĩnh, một bộ không phải việc của ta nhàn nhã uống trà: “Nếu có vấn đề gì để ngươi phải thực sự lo lắng thì ta nghĩ nó nằm bên phía Linh và Hàn Nguyệt học tỷ kìa. Dù sao sức hút lớn nhất của giải đấu này đều đến từ bọn họ, lúc nói miệng thì hay lắm, đến khi làm lại ra vấn đề thì cứ phải gọi là trở tay không kịp ấy.”
“Đó cũng là một vấn đề, nhưng ngoài tin tưởng Hàn Nguyệt học tỷ ra, ta cũng chẳng còn cách nào khác.” - Huân Nhi thở dài một hơi đầy bất đắc dĩ: “Thường nói “không thành công thì thành nhân”. Lần này Tề Thiên Môn chúng ta xem như cược cả tiền, cả mặt mũi, cả mạng vào, thành công thì không nói, ngược lại mà bại một cái… liền nhân đều không thể tiếp tục làm a!”
“Nếu đã sợ thất bại như vậy thì… đừng thất bại thôi, đơn giản!”
“Phải ha! Nếu đã sợ thất bại thì đừng thất bại. Đạo lý thật thâm sâu, uổng công ngươi nghĩ ra được, tch!”
“Hắc hắc hắc!”
. . .
Sáng sớm ngày hôm sau.
Gà còn chưa gáy, mặt trời còn chưa dậy mà mấy chị ong nấu nầu nâu… ủa, khụ! Là các đệ tử Tề Thiên Môn đã sớm có mặt và xếp thành ba hàng ngang không đồng nhất trước cửa phòng ký túc của Huân Nhi cùng đồng bọn, từng người đều mang thần tình nghiêm nghị xen lẫn với xúc động.
Hôm nay bọn họ xuất động toàn quân đi làm một đại sự có thể gọi là cột mốc lịch sử. Bất kể thành - bại thế nào thì khoảnh khắc này vẫn thực sự đáng nhớ.
Kéttttt…
Theo cửa phòng chậm rãi mở ra, ba thân ảnh đã có phần quen thuộc với các đệ tử Tề Thiên Môn cũng dần trở nên rõ ràng, đặc biệt là hình dung xinh đẹp đi trước nhất kia hôm nay càng lộ ra anh tư ngời ngợi khiến thần tình mọi người vì thế mà thêm chăm chú.
“Mọi người có mặt đủ cả rồi chứ, A Thái?” - m thanh nhẹ nhàng, nhưng căng thẳng khó che giấu đã chứng minh trong lòng Huân Nhi cũng không hề tĩnh như ngoài mặt vậy.
“Thủ lĩnh, đều đã có mặt đầy đủ!”
“Tốt!” - Khẽ gật đầu, Huân Nhi đảo mắt nhìn quanh hơn dưới bốn mươi thân ảnh đang đứng dưới sân nhìn lên mình trên thềm một vòng, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Hôm nay làm phiền mọi người đến đây sớm vì lý do gì, tin chắc ta không cần nhắc lại nữa. Chỉ xin phép được nhiều lời thêm một câu.
Lần ra quân này sẽ chân chính quyết định sinh tử tồn vong của toàn Tề Thiên Môn chúng ta, cho nên Huân Nhi ở đây hy vọng mọi người hãy cố gắng hơn 100% sức lực của mình, bởi vì nếu thất bại chúng ta sẽ chẳng còn bất kỳ cơ hội làm lại nào nữa cả. Mọi người rõ ràng chưa?”
“Rõ!”
“Hả!?”
“RÕ!”
“Tốt! Rõ ràng rồi thì… bắt đầu đi!”
“Đi!”
Rầm rập! Rầm rập! Rầm rập!
. . .
Cửa chính Phần Thiên Luyện Khí Tháp hôm nay cũng như mọi ngày, nhân khí vẫn luôn thịnh vượng từ sáng sớm để chờ thời điểm cửa tháp mở ra. Khác biệt là hiện tại lại có vài kẻ đến đây không phải để giành chỗ tu luyện, mà thay vào đó là làm ồn, làm phiền, làm người khác phải tò mò vì sự náo nhiệt họ tạo ra.
“Đại sự kiện! Đại sự kiện! Đại sự kiện đây!”
“Không xem một lần, uổng phí một đời a!”
“Trên trời có triệu vì sao…”
“Thôi ông im mẹ mồm vào đi! Thơ thẩn như cái đbrr mà lúc đ*o nào cũng lảm nhảm, tưởng thế là hay à!?”
“...”
Như đã nói, chỉ sợ ngươi không dám chơi nổi, chứ cuộc đời không bao giờ kém những kẻ tò mò. Một náo động này của Tề Thiên Môn lập tức nhận được sự chú ý của mọi người.
“Lại là đám chmúa hmề Tề Thiên Môn này, hôm qua đã náo động một trận, hôm nay lại đến!? Nói rạp xiếc lại tự ái!”
“Gọi người ta rạp xiếc thì hơi quá, ngược lại là có phần giống… sở thú hơn a!”
“Bỏ qua chuyện đó thì rốt cuộc là bọn họ nháo đến lớn như vậy là muốn làm gì thế?”
“...”
Có người khen, kẻ chê; có người thích, kẻ ghét; nhưng bất kể thế nào, mục đích quan trọng nhất là gây tò mò rất nhanh liền thấy hiệu quả. Ngày hôm qua trò hề của Tề Thiên Môn đã sớm gieo vào lòng mọi người một câu hỏi, đồng thời hẹn lại hôm nay sẽ có câu trả lời. Và hôm nay câu trả lời ấy chính thức đến.
“Xin lỗi đã làm phiền, ở đây có một phần tờ rơi, mời các vị học trưởng xem qua.”
“Tờ rơi là cái gì!? Mà thôi, đưa đây ta xem nào.”
“Dạ đây! Mời học trưởng.”
“Các vị học trưởng xem xong có thể tiêu hủy hoặc cất giữ tùy ý, nhưng vui lòng không xả rác lung tung nơi công cộng. Mỗi người ý thức giữ vệ sinh chung một chút ạ! Xin cảm ơn.”
“Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!”
“...”
Trừ bỏ những người còn đang bế quan và ngủ chưa dậy, thì một ngàn phần tờ rơi được Tề Thiên Môn dày công chuẩn bị đã và đang đến tay “người tiêu dùng” bằng một tốc độ không thể bảo là không nhanh. Cùng lúc đó, tại các ngã ba, ngã tư lớn trên đại lộ, hàng loạt băng rôn, khẩu hiệu, biểu ngữ vàng óng trên nền vải đỏ tươi bắt mắt cũng nhanh chóng đón gió mà lên.
Theo mặt trời dần nhô cao, nội dung chính thức của cái gọi là giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất cũng dần trở nên rõ ràng trong lòng mọi người.
Nhất thời, cả nội viện đều sôi trào!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 333: giải đấu nguyệt thiên mở rộng lần thứ nhất!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 333: Giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất!
Danh Sách Chương: