Trong tháp dần yên tĩnh lại, còn ở bên ngoài, các học được sơ tán đi ra lúc này đều đang tụ tập trước cửa tháp thành một đám người đông nghẹt, ai nấy đều mang theo tâm trạng kinh hoàng nghị luận ầm ĩ và hỗn loạn.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Động đất à?”
“Ta cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ra đấy.”
“Phần Thiên Luyện Khí Tháp sẽ không đóng cửa dài hạn chứ? Chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là Cường Bảng đại tái khởi tranh rồi a!”
“...”
Bởi vì rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng lại chẳng có lấy một đáp án thích hợp, nên theo thời gian càng trôi, số người tụ tập quanh tháp nhanh chóng giảm bớt. Không lâu sau đó, lòng chảo quanh Phần Thiên Luyện Khí Tháp vốn tấp nập nhân khí lại trở nên vắng vẻ. Chỉ có hai bóng người một đứng, một ngồi vắt vẻo hai chân trên một cành cây xa xa đang nhìn sang bên này.
“Thế nào, Tử Nghiên? Đại gia hỏa kia lợi hại chứ?” - Nam nhân đang đứng khoanh tay trước ngực, lưng tựa thân cây, miệng hơi cười cười hỏi. Nhìn kỹ lại, tên này thình lình chính là Tiêu Thiên.
“Chỉ được cái to xác thôi… nhóp… nhép… nó cũng không đánh lại ta.” - Nữ hài ngồi bệt trên cành cây còn lớn hơn cả nàng, hai chân đong đưa, miệng nhỏ vừa nhai vừa đáp lời thoạt nhìn vô cùng dễ thương. Đáng tiếc, muốn thương nàng cũng không dễ như vậy.
Hơi liếc mắt nhìn xuống nữ hài tử tóc tím thích ăn đan dược thay cơm dưới chân mình, Tiêu Thiên chỉ cười cười không đáp. Nàng cao ngạo có cơ sở, cho nên hắn không ghét bỏ, ngược lại còn có phần yêu thích sự “thẳng thắn” này.
“Vừa rồi chúng ta lẻn vào chọc đại gia hỏa kia tức giận mới làm Phần Thiên Luyện Khí Tháp rung chuyển như thế. Hiện tại mọi chuyện ổn rồi, cũng nên trở về thôi.” - Nói, Tiêu Thiên hơi quay người, một bộ ta phải đi rồi.
Chỉ là người còn chưa xoay được nửa vòng, dưới chân hắn đã bị cái gì đó níu lại. Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là ống quần hắn đang bị tay nhỏ của Tử Nghiên nắm lấy.
“Có chuyện gì?”
“Lão sư, Thần Long Tán… hết rồi.” - Vẻ mặt tội nghiệp, một đôi mắt đen nhánh ngập nước, Tử Nghiên ngẩng đầu nhìn lên Tiêu Thiên, miệng nhỏ mấp máy đầy đáng thương.
“Ngày nào ngươi cũng ăn thay cơm như thế chẳng hết!” - Trong lòng buồn cười, nhưng ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn trợn mắt lên tỏ vẻ tức giận: “Ta nói cho ngươi biết, luyện chế thứ kia thế nhưng mà không dễ dàng. Đại lượng dược liệu cấp bốn tốn tiền, ngồi trước lò luyện đan tốn thời gian, lại còn phải căn chỉnh cho hợp khẩu vị ngươi tốn công sức. Lúc nào rảnh mới luyện chế được, hiện tại ta rất bận, ngươi tạm thời ăn thứ gì khác tạm đi.”
Dứt lời, hắn lại xoay người muốn đi.
“Mấy thứ kia khó ăn chết đi được, ta muốn Long Thần Tán thôi!” - Thấy một chiêu giả nai không có tác dụng, Tử Nghiên liền chuyển sang chế độ ăn vạ ôm chặt lấy chân Tiêu Thiên: “Lão sư, không có Long Thần Tán, Tử Nghiên sẽ chết đói a!”
“Trước đây ăn sống dược liệu cũng có thấy ngươi chết đói đâu!?”
“Cái kia… trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ chứ! Huống hồ quân tử không nói chuyện năm đó, vấn đề hiện tại là ta sắp chết đói rồi đây này, lão sư!”
“Ngươi buông ra! Để người khác nhìn thấy lại nghĩ ta khi dễ ngươi!”
“Ta không buông! Ngươi không cho ta Long Thần Tán, có chết ta cũng không buông!”
Thấy một chiêu này phát huy tác dụng, Tử Nghiên lập tức liều mạng phát động thuộc tính ẩn “keo da chó” dính chặt lấy Tiêu Thiên.
Khoan hãy nói, bằng vào lực lượng thân thể xứng danh ba chữ Man Lực Vương của nàng, Tiêu Thiên thật sự muốn giãy ra cũng không dễ như vậy đâu.
“Được, được! Xem như ngươi lợi hại!” - Một bộ tức giận tới đỏ mặt tía tai, Tiêu Thiên lật tay lấy ra một bình ngọc nhỏ lắc lư trước mặt Tử Nghiên: “Hôm nay là ta rủ ngươi ra ngoài để ngươi đói bụng, năm viên Long Thần Tán này xem như là ta đãi ngươi.”
Pặp!
“Được a! Lần sau lão sư có hứng thú cứ rủ ta ra ngoài. Ta thế nhưng mà rảnh rỗi lắm.”
“Ta nói lần này ta đãi ngươi thôi, lần sau muốn có ăn thì phải làm.” - Nhìn Tử Nghiên vồ lấy bình đan dược trong tay mình rồi một mặt yêu thích không rời, Tiêu Thiên trong cười ngoài lại trợn cả mắt lên: “Dược liệu cấp năm đổi năm viên Long Thần Tán, cấp bốn đổi bốn, cấp ba đổi ba, thấp hơn không lấy.”
“Đổi dược liệu!? Được a! Ta hiện tại đi lấy dược liệu cho lão sư ngươi.”
Nghe được yêu cầu có làm thì mới có ăn của Tiêu Thiên, Tử Nghiên không chỉ không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn hai mắt tỏa sáng, miệng nhỏ cười toe toét vô cùng hào hứng lắc người chui thẳng vào hư không.
“Chậc! Thiên phú không gian của Thái Hư Cổ Long Tộc thực sự là bá đạo.” - Cười lắc đầu, Tiêu Thiên có chút tặc lưỡi.
Đừng nhìn hắn thoải mái qua lại hư không bằng vòng xoáy không gian mà nhầm. Thoạt nhìn thì ngầu thế thôi chứ nếu muốn vô thanh vô tức đánh lén người, hay đơn giản hơn là lẻn vào đâu đó thôi lại khó hơn Tử Nghiên nhiều.
Nói tới thiên phú không gian của Tử Nghiên thì theo nguyên tác, cô nàng này có bản thể là một thành viên của Thái Hư Cổ Long Tộc, chủng tộc đang đứng đầu Thú Giới, cũng như Thú Tộc toàn Đấu Khí đại lục. Và khả năng thao túng không gian chính là một trong những lý do chính giúp bọn họ hùng mạnh như vậy.
Đáng tiếc, cá nhân Tử Nghiên có truyền thừa trong huyết mạch nên không học tự biết, nhưng hai chữ xuất thân với nàng vẫn luôn là dấu hỏi lớn.
“Sinh ra đã lạc mất gia đình, một thân một mình lăn lộn trong núi rừng, chỉ biết chạy trốn mỗi khi bị ma thú khác khi dễ, về sau may mắn được Đại trưởng lão Tô Thiên nhặt về nội viện, lại ăn bậy ăn bạ trúng Hóa Hình Thảo biến thành nhân hình mới có cuộc sống tạm gọi là yên ổn. Tiểu Long Nữ nơi nào cũng đáng thương a!”
Biết rõ tất cả những điều này, nhưng Tiêu Thiên lại không thể cứ thế tỏ ra yêu thương nàng, đơn giản bởi vì tình cảm và lòng tin là những thứ cần thời gian bồi dưỡng, tỏ ra quá vồ vập ngược lại sẽ chỉ khiến nó hời hợt, nói nặng hơn là rẻ tiền mà thôi.
“Cho Tử Nghiên công ăn việc làm để nàng cảm thấy bản thân có ích, đổi lại Tề Thiên Cung thu về một nguồn cung dược liệu cao cấp uy tín, cá nhân mình cũng phải luyện Long Thần Tán nhiều hơn tránh cảnh nhàn cư vi bất thiện. Một mũi tên trúng ba con nhạn a! À không, chính xác hơn là bốn con nhạn chứ.”
Khóe miệng cong lên nụ cười tà, thân hình Tiêu Thiên chậm rãi biến mất sau vòng xoáy không gian, trả lại cho Phần Thiên Luyện Khí Tháp cái yên bình mà lẽ ra nó nên có.
…
Mọi người đều có việc của mình, còn thời gian vẫn thấm thoắt như thoi đưa. Ba tháng bình yên trên bề mặt, nhưng chỉ là để che giấu những sóng ngầm chờ ngày bùng phát, cứ thế trôi qua.
Mà theo mỗi vòng mặt trời mọc lên ở đằng đông, lặn xuống phía trời tây hoàn thành, Già Nam nội viện lại càng trở nên nóng thêm một phần. Nguyên nhân là bởi sự kiện được tất cả mọi người chờ đợi nhất hàng năm lúc này đã đến gần lắm rồi.
Cường Bảng đại tái được đánh giá là cuộc thi hấp dẫn nhất, kịch liệt nhất, thậm chí còn là cuộc thi cao cấp nhất trong Già Nam học viện. Thế nhưng song song với đó, nó cũng là cuộc thi có điều kiện tham dự hà khắc nhất khi tập trung toàn bộ những học viên kiệt xuất nhất của nội viện.
Danh tiếng và chiều dài lịch sử đặc sắc của Già Nam học viện đã chứng minh, rằng những người có thể tham gia cuộc thi này, không ai không phải là nhân trung long phụng, sở hữu thiên phú kinh người. Mà mười người đứng đầu, chỉ cần không giữa đường bỏ mạng thì đều uy danh hiển hách trên đại lục. Đến mức những kẻ tệ nhất về sau cũng là một phương cường giả, xưng hùng xưng bá.
Lợi ích lớn như vậy nên dù điều kiện tham gia vô cùng hà khắc, thế nhưng các học viên đều không bị nhụt chí, ngược lại còn trở thành động lực cho bọn họ điên cuồng hướng tới.
Ngẫm lại xem, ngày thường muốn gặp một cường giả còn khó, vậy mà hôm nay bọn họ đều tề tụ tại đây, đứng trên lôi đài này phô diễn những gì hay nhất, tốt nhất, mạnh mẽ nhất của mình để tạo ra vô số trận chiến điên cuồng mà đặc sắc. Đối với các học viên mà nói, sức hấp dẫn của tràng diện này chẳng khác gì một nam nhân mấy năm không quay tay bỗng nhiên gặp một mỹ nữ động tình trước mặt a.
Bởi vậy, càng đến gần cuộc thi, hào khí trong nội viện cũng càng tăng lên, cơ hồ trà dư tửu hậu đều xoay quanh bốn chữ, Cường Bảng đại tái. Hơn nữa, theo quỹ thời gian cứ thế lạnh lùng thu hẹp lại, ba mươi vị trí dẫn đầu trên Cường Bảng cũng thay đổi không ngừng. Có người quen tên, cũng có kẻ lạ mặt lần đầu hạ sơn sau thời gian dài ẩn nhẫn, tất cả đều vì một mục đích chung, đó là trùng kích bảng vàng danh vọng bậc nhất nội viện.
Mà trong những kẻ “vô danh” đang điên cuồng đua top kia, người nhận được nhiều sự chú ý nhất đương nhiên không thể là ai khác ngoài “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi.
Nửa năm trước nàng đặt xuống cá cược với Dược Bang là chính mình sẽ ghi tên lên top 10 Cường Bảng nhận được toàn nội viện chú ý.
Ba tháng sau, “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi bắt đầu chiến dịch trùng kích Cường Bảng của mình bằng chiến thắng đầu tay trước người đang đứng vị trí năm mươi khiến nội viện lần nữa dậy sóng. Phải biết, lúc đạt làm ra chiến tích vang dội này Huân Nhi vẫn là một tân sinh và thực lực của nàng chỉ mới thất tinh Đại Đấu Sư mà thôi.
Tiếp theo đó cứ mỗi bảy ngày trôi qua, Huân Nhi lại khiến nội viện nhớ đến mình khi hóa thân thành tử thần đi gõ cửa các cao thủ Cường Bảng lần lượt từ bốn mươi chín tới bốn mươi mốt và liên tục giành chiến thắng.
Đáng tiếc, Cường Bảng được gọi là Cường Bảng bởi vì nó là nơi tụ tập của các cường giả. Và dù đã rất cố gắng, nhưng chiến tích huy hoàng của Huân Nhi vẫn bị buộc phải dừng lại sau khi nàng phải hết sức vất vả mới thắng được người đang giữ vị trí bốn mươi.
Lúc này, thực lực Huân Nhi trong mắt mọi người đã là nhất tinh Đấu Linh!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 367: cường bảng đại tái đến gần
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 367: Cường Bảng đại tái đến gần
Danh Sách Chương: