Sau năm lần cho ăn liên tiếp diễn ra theo đúng kế hoạch, lần cho ăn thứ sáu này Tiêu Thiên quyết định một lần duy nhất thả ra năm đóa Huyền Hoàng Liên thành hình bậc thang, đóa sau cách đóa trước năm mét chiều dài, hai mét chiều cao. Ngoài ra, đóa Huyền Hoàng Liên cuối cùng còn được hắn cố ý làm cho lớn gấp năm lần những đóa trước đó, khí tức tỏa ra cũng nóng rực hơn rất nhiều, đảm bảo Vẫn Lạc Tâm Viêm không muốn ăn cũng phải ăn.
Xong xuôi đâu vào đó, ngư ông tiếp tục bình tĩnh chờ đợi cá lớn đớp mồi.
Rất nhanh, Vẫn Lạc Tâm Viêm ăn được ngon ngọt, lại không cảm thấy có bất kỳ nguy hiểm gì nên lần nữa nổi lên đớp mồi. Bốn đóa Huyền Hoàng Liên đầu nó làm được liền một mạch, không hề có chút chần chừ.
Thế nhưng đến đóa thứ năm, không biết vì lý do gì, con hàng này lại tỏ ra ngập ngừng.
“Chuyện gì xảy ra?” - Đang lúc Tiêu Thiên cau mày tự hỏi, thì đầu vô hình hỏa mãng kia bỗng nhiên… quay đầu lặn xuống dung nham.
“Hể!?”
Hành động rất bất thình lình không theo một bài bản nào cả của Vẫn Lạc Tâm Viêm khiến ngư ông trên bờ đứng hình tại đương trường, vẻ mặt kinh ngạc không thôi.
Chỉ là rất nhanh, mọi chuyện đâu lại vào đó.
Ầm! Ào! Ào! Ào!
Từ dưới mặt biển dung nham nóng rực, vô hình hỏa mãng bất thình lình tung người lao lên không trung, miệng rộng há lớn đớp lấy đóa Huyền Hoàng Liên huyền phù giữa không trung, trong xà đồng nhỏ hẹp hiện lên nét vui vẻ và thỏa mãn.
“Hóa ra hàng này lặn xuống lấy đà a! Dọa ta kinh ngạc một trận.” - Nhận ra hành động của đối phương, Tiêu Thiên chỉ biết cười lắc đầu. Chợt, hai mắt hắn từ màu đen bỗng nhiên hóa đỏ tươi, nụ cười nhạt trên miệng cũng hóa cười tà đầy ma mị: “Chào mừng ngươi đến với đại gia đình, Vẫn Lạc Tâm Viêm!”
Dứt lời, Tiêu Thiên bước ra một bước, thân hình cứ thế quỷ dị tiêu thất giữa hư không.
Cao cao trên mặt biển dung nham, ngay khi Vẫn Lạc Tâm Viêm vừa ngậm vào đóa Huyền Hoàng Liên cuối cùng giữa không trung, thì…
“Bạo!”
Ầm! Uỳnh!
Gréccccc!!!
...một tiếng quát trầm thấp bỗng nhiên vang lên xa xăm, biến đóa hoa sen màu vàng nâu ngon lành ngon trong miệng nó thành một quả đạn pháo hạng nặng đột ngột nổ tung, xém chút thì tạc nát cả đầu rắn. Nhất thời, âm thanh gầm thét thê lương xen lẫn với tiếng nổ không ngừng vang vọng trong thế giới dung nham rộng lớn.
Nhưng như vậy vẫn chưa phải là tất cả. Chỉ thấy một chiêu mở đầu thành công, Tiêu Thiên lập tức lao ra từ trong hư không, tay phải vung tay lên, năm loại dị hỏa từng được hắn và Hệ Thống thu phục chợt phô thiên cái địa mà ra, hóa thành năm sợi dây hỏa diễm thô to mà sặc sỡ trói chặt lấy thân thể khổng lồ của vô hình hỏa mãng thành sáu đoạn đều nhau, sau đó kéo nó bay thật cao lên không trung.
Gràooo!!! Gréccc!!!
Giãy dụa, ra sức giãy dụa, bản năng Thiên Địa Linh Vật của Vẫn Lạc Tâm Viêm mách bảo nó rằng nếu không thể thoát ra được khỏi trói buộc này, thì nó nhất định phải tiêu tán giữa thiên địa.
Đáng tiếc, rắn có thể rất lợi hại dưới nước và trên cạn, nhưng ở trên không trung nó cũng chẳng khác gì con giun lớn hơn một chút mà thôi.
Nhìn đầu vô hình hỏa mãng khổng lồ điên cuồng giãy dụa trong vô vọng, vẻ mặt Tiêu Thiên vẫn bình tĩnh như không. Phần khó nhất là bắt được nó hắn đã làm xong rồi, tiếp theo chỉ còn chờ năm loại dị hỏa của mình thiêu đốt cái năng lượng thể khổng lồ này tiêu tán để lộ ra bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm, sau đó tóm lấy nữa là xong.
Và rất nhanh, rời xa biển dung nham là bão tố, dưới sự hợp sức của năm loại dị hỏa đồng chủ, lại mất đi nguồn năng lượng vô tận từ căn nguyên nham tương, Vẫn Lạc Tâm Viêm dần rơi vào thế yếu, xà thân của nó càng lúc càng mờ nhạt, càng lúc càng tiến sát tới biên giới sụp đổ.
Không biết bao lâu sau, vô hình hỏa mãng lúc này đã trở nên trong suốt như không còn tồn tại. Ngay khi con tuyệt thế hung thú vừa hành đám người Đại trưởng lão ra bã bây giờ chỉ còn là những đường viền hư ảo này chuẩn bị tan biến giữa thiên địa, thì ở giữa thân của nó bỗng nhiên lộ ra một đầu nhũ sắc tiểu xà, đôi mắt nhỏ không ngừng chớp động vô hình hoả diễm.
“Bản thể Vẫn Lạc Tâm Viêm đây sao?”
Tiêu Thiên tò mò quan sát hỏa diễm tiểu xà, đồng nghĩa với nó cũng phát hiện ra hắn. Lập tức mắt nhỏ nổi lên hung mang, một cỗ vô hinh hoả diễm cuồng bạo chậm rãi từ nội thể tiểu xà bạo ra đầy dữ tợn.
“Úi chà! Nhỏ con mà đanh đá thế!”
Cười, bàn tay Tiêu Thiên thành trảo chụp về phía hoả diễm tiểu xà đang ẩn tàng, chút xíu đều không e ngại vô hình hỏa diễm của nó.
Thấy đối phương vậy mà không sợ mình, hoả diễm tiểu xà cảm thấy có chút không ổn, lúc này đuôi nhỏ vội vàng lắc lư, thân hình chỉ bằng đầu đũa như hóa thành thiểm điện chạy trốn khỏi tầm tay Tiêu Thiên.
Đáng tiếc, bất kể Vẫn Lạc Tâm Viêm di chuyển nhanh thế nào cũng chạy không ra phạm vi khống chế của ngũ đại dị hỏa. Nếu muốn chân chính thoát đi, trừ khi nó có thể một lần duy nhất đột phá ràng buộc kia rồi chạy xuống biển dung nham, lúc đó Tiêu Thiên mới thực sự bó chân bó tay.
Nhưng mà chuyện đó đương nhiên là không thể xảy ra, cho nên hành trình tồn tại của Vẫn Lạc Tâm Viêm đến đây xem như đã đi đến đại kết cục, đó là quay về với đại gia đình dị hỏa dưới trướng Tiêu Thiên.
“Tích… thu được loại dị hỏa thứ hai, đã đủ điều kiện để Hệ Thống lên cấp. Ký chủ có muốn tiến hành cập nhật ngay bây giờ không?”
“Khoan đã, trước mắt chúng ta vẫn còn việc cần làm trước.” - Khẽ lắc đầu, Tiêu Thiên vung tay thu lại năm sợi dây hỏa diễm khổng lồ của hắn, ánh mắt chậm rãi chuyển xuống biển dung nham bên dưới, khóe miệng cong lên nụ cười tà: “Ta vì mình mà quấy loạn nội viện, hại chết không ít học viên ngoại viện, bây giờ lại lấy đi Vẫn Lạc Tâm Viêm. Tuy nói người không vì mình, trời tru đất diệt, thế nhưng đã biết có cách bù đắp thiệt hại cho người ta thì cũng nên động thân một chút. Huống hồ, Học Viện Già Nam… sớm muộn rồi cũng sẽ là tài sản của Tề Thiên Cung thôi, cái này gọi là đầu tư cho tương lai a.”
Dứt lời, hắn cứ thế quay đầu 180 độ theo tư thế trồng cây chuối, sau đó lao thẳng xuống biển dung nham bên dưới. Cũng may là không có người ngoài nhìn thấy tình cảnh này, bằng không sợ rằng người ta sẽ sợ hãi tới trợn mắt há hốc mồm rồi.
…
Dưới đáy biển dung nham.
Sau khoảng hai mươi phút bất chấp tiêu hao, cứ thế một mực thẳng tắp lặn xuống, rốt cuộc Tiêu Thiên đã lặn xuyên qua tầng nham tương dày đặc để đến tầng nham thạch dưới đáy “biển”.
“Nơi khác là nước ngầm phân biệt địa tầng, nơi này lại là dung nham. Quái sự hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều chính là nói chuyện này đi!” - Khẽ lẩm bẩm một câu, Tiêu Thiên tăng thêm tốc độ tiến tới một phiến nham thạch không có gì đặc biệt hơn những nơi khác, sau đó phất tay đem nó cách không nâng lên.
Ùng ục! Ọc! Ọc! Ọc!
Bỗng nhiên tìm được chỗ trống, nham tương nóng chảy như lốc xoáy điên cuồng tràn vào bên trong lỗ hổng mà khối cự thạch kia để lộ ra sau khi bị bốc lên và ném sang một bên. Mà theo lỗ trống kia không ngừng tham lam cắn nuốt nham tương để nhồi vào những khe rãnh ẩn bên dưới bề mặt nham thạch cứng rắn, chỉ thấy đáy biển không có gì đặc biệt lại bỗng chốc phát ra những hào quang trắng toát khiến người ta chói mù hai mắt, biến đáy biển dung nham vốn chỉ có hai màu đen thui và đỏ rực phân biệt rõ ràng bỗng chốc trở nên vô cùng huyền diệu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những hào quang tưởng như ngẫu nhiên kia dần liên kết lại với nhau thành một đồ án khổng lồ trên mặt nham thạch đen thui. Thời điểm chưa chính thức hoàn thành, mảnh đồ án này có chút kỳ dị khó đoán, nhưng rồi khi tất cả các chi tiết được nham tương rót đầy và hào quang liền mạch với nhau, thì rốt cuộc hình ảnh trọn vẹn của nó cũng hiện ra trước mắt Tiêu Thiên.
“Hình vẽ này… là một ngọn lửa sao? Ủa!?”
Đang lúc Tiêu Thiên cau mày đánh giá đồ án lớn dưới chân mình, thì biến cố bất thình lình xảy ra.
Tạch! Tạch! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Chỉ thấy mặt nham thạch đen thui bỗng nhiên rung lắc dữ dội, theo sau bởi những âm thanh của thứ gì đó rất nặng nề không ngừng dịch chuyển và ma sát với nhau.
“Tình huống này… có cơ quan bị kích hoạt a!”
Rắc! Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, giây lát sau những rung lắc và ma sát, đồ án hỏa diễm trên mặt nham thạch bỗng nhiên phát ra một tiếng bẻ gãy rất lớn, sau đó chợt lún xuống một mảng hình chữ nhật rất lớn rồi cứ thế tách ra làm đôi trượt đều sang hai bên như cửa thang máy, để lộ ra phía sau nó một căn phòng, chính xác hơn là một căn hầm sáng sủa mà rộng rãi.
Đáng nói là, phía trên mặt nham thạch trước đó không hiểu bằng cách nào lại hình thành một tầng vách tường trong suốt như kết giới, hoàn hảo ngăn không cho nham tương tràn xuống căn hầm bên dưới.
“Tìm thấy rồi!”
Vẻ mặt hiện lên nét vui mừng, Tiêu Thiên không chút ngần ngại bơi xuyên qua vách tường trong suốt kia để tiến vào căn hầm, ánh mắt nhanh chóng đảo một vòng đánh giá xung quanh.
Cao khoảng ba mét, rộng bốn mét, dài năm mét, bên trong căn hầm có đầy đủ các vật dụng hàng ngày như giường, bàn ghế, kệ tủ v.v. Từ kích cỡ, vị trí, bày biện, tới cách mở ra khiến Tiêu Thiên nhịn không được nghĩ tới năm chữ “Hầm trú ẩn tận thế”.
Lần nữa đảo mắt một vòng đảm bảo mình không bỏ lỡ chi tiết hay bẫy rập gì xung quanh, cuối cùng tầm nhìn của hắn mới dừng lại trên bộ hài cốt đang tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt, cùng một ngọn lửa trong suốt như vô hình đang lượn quanh nó trong góc phòng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 377: dưới đáy biển dung nham
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 377: Dưới đáy biển dung nham
Danh Sách Chương: