Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 391: diệp gia, diệp hân lam

Trang chủ
Đồng Nhân
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 391: Diệp gia, Diệp Hân Lam
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi gặp lại Tử Nghiên, Tiêu Thiên quyết định sẽ cùng đoàn người Tề Thiên Cung nghỉ ngơi tại biệt viện giữa Hắc Hoàng Thành ba ngày gọi là để bổ sung thể lực và vài thứ cần thiết cho hành trình dài ngày phía sau, nhưng quan trọng nhất vẫn là chờ người.



Sáng sớm ngày thứ tư, tại phòng khách biệt viện.



“Lão sư!” - Không phải một, mà là tận hai người trẻ đang cung kính chắp tay trước mặt Tiêu Thiên. Bọn họ chính là bộ đôi Hổ Gia cùng Ngô Hạo.



Ngoài lề một chút, thì sau nhiều năm được Tiêu Thiên ra sức đẩy thuyền, rốt cuộc hai bạn trẻ này cũng đến được với nhau, chỉ là theo một cách hơi… ngược đời chút xíu.



Theo đó, mặc dù là nữ nhân nhưng tính cách tomboy mạnh bạo, dám nghĩ dám làm của Hổ Gia không thể nghi ngờ là đã biến nàng trở thành nóc nhà trong mối quan hệ của hai người. Còn Ngô Hạo thiên hướng kiệm lời, lãnh đạm lại lộ ra lép vế hơn lão bà nhà hắn.



Đương nhiên, ở nhà là cá con thôi, còn một khi đã ra đường thì “Huyết Kiếm” Ngô Hạo vẫn là một đầu cá mập không ngán bất kỳ ai cả. Mà Hổ Gia thoạt nhìn tính tình xởi lởi thế chứ cũng rất hiểu chuyện, khi nào nên nữ quyền, lúc nào cần đảm bảo thể diện cho trượng phu nàng vẫn làm được vô cùng nhuần nhuyễn.



Trở lại với câu chuyện.



“Ừm! Việc ta giao cho hai người sao rồi?” - Không hề xa lạ với hai đệ tử của mình, Tiêu Thiên khẽ gật đầu hỏi.



“Người đã mang đến, đang chờ ở bên ngoài, lão sư.”



“Ừm, dẫn vào đi.”



Được Tiêu Thiên cho phép, Hổ Gia vội vàng đứng dậy rồi chạy ra bên ngoài. Lát sau, nàng quay lại cùng với một nữ hài tử xa lạ.



“Lão sư, đây là Hân Lam, học viên năm hai của nội viện.”



“Hân Lam học muội vị, này chính là Tiêu Thiên, Tiêu lão sư, đệ nhất truyền kỳ của nội viện chúng ta.”



Nghe được Hổ Gia giới thiệu, nữ hài gọi Hân Lam có chút câu nệ chắp tay, giọng không hiểu run rẩy: “Cái kia… đệ tử Hân Lam, ra… ra mắt Tiêu lão sư.”



Da trắng, mặt xinh, đường cong gợi cảm, một thân lam y tươi mát, xem như một tiểu mỹ nhân. Chỉ là hôm nay Tiêu Thiên không tuyển vợ, huống hồ mỹ nữ nhà hắn cũng không thiếu, ngoại hình 7/10 này của Hân Lam nhìn cho vui mắt là được.



“Ta lại không ăn thịt ngươi, sợ cái gì?” - Thấy đối phương cứ như con dâu mới về nhà chồng, nhìn đều không dám nhìn thẳng, Tiêu Thiên có chút bật cười: “Hân Lam đúng không, ngồi xuống trước đi rồi nói.”



“À… Vâng, cảm ơn lão sư.”



“Uống trà đi.”





“V-Vâng… uống… uống trà…”



Lạch cạch! Lạch cạch! Lạch cạch!



“Hân Lam học muội, ngươi bình tĩnh lại một chút đi.” - Nhìn Hân Lam cứ như con lật đật mặc cho người xô đẩy, đến mức cầm chén trà đều không vững, Hổ Gia bất đắc dĩ bước lại gần nắm lấy tay nàng, giọng nhẹ nhàng: “Lão sư rất hiền, hắn chỉ muốn gặp ngươi bàn chút chuyện thôi, sẽ không làm ngươi mất cọng lông, cọng tóc nào cả.”



“Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc là ta làm gì để ngươi sợ ta thế, Hân Lam đồng học?” - Tiêu Thiên hơi nhíu mày hỏi.



“Xin… xin lỗi, lão sư. Ta… không cố ý như vậy… tay chân ta… chúng tự cử động… ta cũng không biết tại sao, ta… ta luôn có cảm giác… ngài… rất đáng sợ…” - Ánh mắt vô tình lướt qua Tiêu Thiên và thấy hắn cau mày, Hân Lam càng run rẩy lợi hại, liền nói chuyện đều không được lưu loát nữa.



“Hệ Thống!?”



“Tích… nàng bị huyết mạch ký chủ áp chế, tình huống tương tự ngày đó ký chủ gặp phải tại U Minh Chi Địa.”



“Huyết mạch ta áp chế? Tại sao Hổ Gia và Ngô Hạo không có chuyện gì?”



“Tích… nữ nhân kia là Luyện Dược Sư, tinh thần lực mẫn cảm với nguy hiểm là một. Trong người nàng có thú hỏa, bản năng sợ dị hỏa là hai. Hai người hoàn toàn xa lạ với nhau, trong lòng nàng có phòng bị với ký chủ là ba. Tổng hợp lại mới khiến nàng thảm như vậy.”



“Thì ra là vậy!” - Hiểu được đầu cua tai nheo, Tiêu Thiên mới khẽ gật, chợt thở dài: “Hân Lam học muội, ngươi tập trung tinh thần, thả lỏng thân thể một chút, ta giúp ngươi bình tâm tĩnh khí.”



Dứt lời, hắn cong ngón tay bắn ra một đóa hoa sen màu bích lục lớn cỡ ngón tay cái về phía Hân Lam. Đóa hoa sen lướt ngang đại sảnh, trước ánh mắt kinh ngạc của Hổ Gia và Ngô Hạo, cứ thế nhập vào giữa mi người trước rồi biến mất không thấy tăm hơi.



Hoa sen vừa nhập thể, Hân Lam bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ấm áp mà thư thái đến lạ. Những sợ hãi, run rẩy chợt lùi về phía sau, thậm chí đầu óc xoay mòng mòng nãy giờ cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.



“Cái này… cảm… cảm ơn lão sư.” - Dù trong sâu xa vẫn tồn tại cảm giác bất an khó hiểu, nhưng ít nhất Hân Lam cũng đã không còn run lẩy bẩy như người lạc vào hầm băng nữa, lúc này nàng vội vàng thi lễ với Tiêu Thiên.



“Ừm, bây giờ nói chuyện bình thường được rồi chứ?”



“Được… được rồi.”



“Lão sư, trong nội viện còn có việc cần giải quyết, đệ tử xin phép trở về trước.” - Hổ Gia và Ngô Hạo liếc nhau một cái, phu thê đồng lòng không bàn mà hợp cùng nhau đứng lên chủ động cáo từ, nhường lại không gian cho Tiêu Thiên làm việc hắn muốn làm.



“Ừm, thay ta chuyển lời cho Đại trưởng lão, nói những chuyện khác chờ có thời gian ta sẽ tự mình giải thích.”



“Vâng! Đệ tử cáo từ!”



Thấy hai người rời đi, Hân Lam há há miệng muốn lên tiếng, thế nhưng một là thân thể nàng vẫn chưa hoàn toàn ổn, hai là Tiêu Thiên một bên nhìn khiến nàng không được tự nhiên, mà ba nữa là hai người kia đi cũng quá dứt khoát rồi, nửa cái ngập ngừng đều chẳng có. Kết quả là cô nàng nữ sinh này bất đắc dĩ kẹt lại trong hang sói.



“Ngươi biết hôm nay ta tìm ngươi có việc gì không, Hân Lam đồng học?” - Giữa không khí tĩnh lặng mà đè nén của đại sảnh, Tiêu Thiên chợt lên tiếng hỏi.



“Chuyện đó… xin được lão sư chỉ giáo.”



“Cũng không đến mức chỉ giáo, có điều, theo ta được biết thì tình hình hiện tại của Diệp Gia các ngươi không được tốt lắm, đúng không?”



“Ngươi làm sao…” - Kinh ngạc bật thốt lên một câu, chỉ là nửa đường Hân Lam liền bình tĩnh lại, vẻ mặt đăm chiêu: “Ngươi cần gì ở ta?”



Đều là người thông minh, kịch bản này chưa trải qua cũng phải nghe thấy rồi, lời dư thừa không cần nói nhiều nữa.



“Ta cần một tấm vé thông hành, Diệp gia các ngươi cần một người đại diện. Chúng ta lấy một đổi một, ngươi thấy sao?”



Nhìn vẻ mặt cười tủm tỉm đầy tự tin của Tiêu Thiên, hai hàng lông mày Hân Lam càng nhíu đến lợi hại. Từ cách nói chuyện, nàng có cơ sở để khẳng định rằng vị lão sư truyền kỳ này biết rất rõ hắn đang làm gì, chỉ là càng như vậy, điểm nghi hoặc càng nhiều.



“Nhưng ngươi không họ Diệp…”



“Dùng danh nghĩa cô gia là được.”



“Ngươi…”



“Ta biết làm như vậy sẽ tổn hại danh dự ngươi, nhưng đem chuyện đó so với hậu quả rất nghiêm trọng còn lại, ngươi chọn cái nào?”



“Ta…” - Bị câu hỏi của Tiêu Thiên làm cho có chút nghẹn họng, tuy vậy thì rất nhanh Hân Lam đã có câu trả lời: “Cứ coi như ta và Diệp gia được, nhưng ngươi thực sự được không?”



“Thứ nhất, ta không rảnh đi làm tất cả những chuyện này nếu không có nắm chắc. Thứ hai, Diệp gia được hay không, tin chắc ngươi rõ ràng hơn ta. Thứ ba và cũng là quan trọng nhất, nam nhân vĩnh viễn không thể nói mình không được.”



Hai bên nhìn nhau, không gian tĩnh lặng tuyệt đối, thời gian đều như chậm lại. Mãi cho đến khi, Hân Lam là người lắc đầu lên tiếng.



“Xin lỗi, Tiêu lão sư! Nếu là một năm trước, ta có thể thay Diệp gia đồng ý với ngươi. Còn hiện tại, Diệp gia đã không thể thua được nữa, ta… cần một điểm tựa vững chắc hơn.”



Tạch! Phừng!



“Như thế này đã đủ vững chắc chưa?”



“Đây là… ngươi…”



Một cú búng tay, hai đầu ngón tay hai ngọn lửa màu sắc khác nhau, một câu hỏi đầy lạnh nhạt. Tiêu Thiên nói rất ít, nhưng Hân Lam lại hiểu cực kỳ nhiều.



“Hân Lam đồng học, Diệp gia các ngươi có gì và đang phải đối mặt với nguy cơ gì, ta biết, ngươi biết, cả Trung Châu đều biết. Hiện tại đề nghị ta đặt xuống ở đây, ngươi gật đầu giành lấy hy vọng nhỏ nhoi này, hay là cố chấp để rồi không còn bất kỳ hy vọng nào khác, ngươi chọn đi.”



“Ta…” - Nhìn Tiêu Thiên; nhìn hai ngọn lửa mà thân là người xuất thân từ gia tộc luyện đan như nàng thừa biết là dị hỏa; nhìn vào thực tế hiện tại của Diệp gia, Hân Lam có chút nghẹn ngào: “Ta… ta không biết…”



Nàng còn quá trẻ để có thể quyết định một việc mang tính sống còn với gia tộc như thế này. Trong bối cảnh xung quanh không người thân, người quen, người có thể cho nàng lời khuyên như hiện tại, thì mặc dù biểu hiện ra rất thành thục và xuất sắc trong học viện, nhưng rốt cuộc Hân Lam vẫn thiếu đi cái gọi là từng trải.



“Chậc! Vẫn là quá sớm a!” - Trong lòng tiếc nuối lắc đầu, ngoài mặt Tiêu Thiên chỉ lạnh nhạt nói: “Ít ngày nữa ta sẽ đi Trung Châu một chuyến có việc, nếu ngươi đã không thể tự mình quyết định, vậy thì đi cùng với ta trở về Diệp gia để trưởng bối ngươi làm chủ việc này. Ngươi thấy thế nào?”



“Trở về!? Nhưng ta đang đi học mà!”



“Học có thể học cả đời, không vội một chút thời gian này. Huống hồ, ta là lão sư, ngươi cần đi học hay được phép nghỉ ta nói tính. Về phần Đại trưởng lão, ta đã nói chuyện với hắn xong rồi, ngươi không cần lo lắng.” - Đối với việc đi học, Tiêu Thiên chỉ khoát tay như không quan trọng đáp.



“Như vậy sao… cái kia… ta nghe lời lão sư vậy.” - Ngập ngừng chốc lát nhưng rồi Hân Lam cũng gật đầu đồng ý. Dù sao so với gia tộc còn hay mất thì việc học đúng là… không thể so sánh được.



“Tốt, hôm nay ngươi nghỉ lại đây đi, sáng mai chúng ta lên đường.”



“Vội như vậy!? Đồ đạc của ta…”





“Hiện tại ta lập tức đưa ngươi trở lại học viện thu dọn, không cần lo lắng.”



“À!”



. . .



Cùng lúc đó, tại thư phòng Đại trưởng lão.



“Tên kia càng lúc càng quá đáng, rốt cuộc là hắn có xem ta là Đại trưởng lão nữa hay không đây!?” - Nghe được Ngô Hạo nói Tiêu Thiên muốn “mượn” Hân Lam một thời gian, Tô Thiên liền trừng râu, trợn mắt mắng.



“Khụ! Cái kia… Đại trưởng lão, Tiêu lão sư nói chờ chuyện này xong xuôi hắn sẽ hiếu kính ngài một viên Phá Tông Đan, xem như cảm ơn trợ giúp của ngài những năm qua.”



“À! Phá Tông Đan sao!? Khụ! Nghĩ lại thì Hân Lam nha đầu được Tiêu lão sư nhìn trúng là may mắn của nàng, dù sao cái danh “truyền kỳ của học viện” cũng không phải thổi ra a, hahaha!”



“Hahaha… haha…”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đồng Nhân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả N/A.
Bạn có thể đọc truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần Chương 391: Diệp gia, Diệp Hân Lam được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close