Sáng hôm sau, đoàn người Tề Thiên Cung đúng giờ thức dậy, tập trung dùng bữa sáng, trả phòng, tính tiền, sau đó lên đường. Mục tiêu của mọi người là trang viên của La gia, thế lực lớn sở hữu Không gian trùng động tại Thiên Nhai Thành.
Tốn hơn một giờ ngồi xe ngựa đi qua non nửa Thiên Nhai Thành, Tiêu Thiên và mọi người được đưa tới trước một quảng trường vĩ đại bằng đá đen, chiếm vị trí rất đẹp. Diện tích của quảng trường cực kỳ rộng lớn, toàn bộ được kiến tạo bởi một loại đá đen lạnh lẽo cho người ta cảm giác chắc chắn cực kỳ. Ở giữa quảng trường là một bình đài cao bằng đá, phía trên thình lình hiện ra một một hắc động hình ống khổng lồ đang chậm rãi xoay tròn, bên trong tỏa ra từng trận không gian lực mạnh mẽ, còn bên ngoài lại được bọc trong ngân quang nhàn nhạt như ánh trăng, nhìn qua có phần huyền diệu.
“Ngươi làm ra được thứ này không, Wanda?” - Nhìn thấy thứ hay ho có thể mang lại nhiều lợi ích cho Tề Thiên Cung, Tiêu Thiên tò mò hỏi.
“Xuyên giới như cái này thì chưa được, nhưng đi từ đây về nhà chúng ta và ngược lại thì được, chủ nhân.” - Wanda thật thà đáp.
“Ừm, thời chiến hay thời bình, giao thông vẫn là huyết mạch a. Chờ đi chuyến này trở về chúng ta làm chút chuẩn bị rồi xây lấy vài cái di chuyển cho tiện. Đến lúc đó phải phiền ngươi rồi.”
“Thuộc hạ nguyện vì chủ nhân tận hiến sức lực.”
“Tốt! Chuyện này quyết định như vậy đi. Bây giờ chúng ta đi thôi.”
Nói, Tiêu Thiên dẫn theo hội mẹ sề của hắn thẳng tiến Không gian trùng động, không hề hay biết phía sau hắn Hân Lam đã một mặt sinh không thể luyến. Không gian trùng động quý, hiếm, khó làm cỡ nào, vào miệng hàng này liền biến thành “xây lấy vài cái di chuyển cho tiện”. Nếu là nói giỡn thì không vui chút nào, còn như nói thật… vậy cũng quá đáng sợ đi.
“Hắn thật sự có thể giải cứu Diệp gia khỏi cơn nước sôi lửa bỏng… chưa biết chừng…”
…
Sau hơn mười phút chào hỏi xã giao, phổ biến chút kiến thức phổ thông và quan trọng nhất là thanh toán tiền nong, rốt cuộc Tiêu Thiên cùng đồng bọn cũng mua được đường đi Trung Châu thành công.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi!”
Đặt chân bước vào Không gian trùng động, trong một sát na hai mắt mọi người đều tối sầm, thân thể xuất hiện cảm giác mất trọng lực như khi ngồi máy bay, chỉ là nháy mắt sau đó liền bình thường trở lại. Mà ngay khi ánh mắt khôi phục tinh minh, thì đập vào tầm nhìn cả hội lại là một thông đạo kỳ dị.
Tổng thể thông đạo là một màu đen thui thăm thẳm không thấy điểm cuối được tô điểm bởi vô số những chấm sáng rất nhỏ lấm tấm như sao trời giữa đêm. Hai bên vách thông đạo tỏa ra ánh sáng bạch ngân nhàn nhạt để giúp người ta phân biệt đường đi lối lại, mà ở giữa thình lình chính là một lối đi rộng khoảng 10m trong suốt như gương.
“Cảm giác như đang đi Long Cung nhưng xung quanh không phải cá, nước mà là vũ trụ bao la. Thực sự là mới lạ!” - Lần đầu tiên thấy được loại không gian thông đạo như thế này, mặc dù có định lực như Tiêu Thiên cũng không khỏi có chút thất thần, trong lòng bất giác tưởng tượng bên ngoài hắc ám vô tận kia sẽ là tràng cảnh gì.
Mọi người thấy hắn cứ đứng im trầm ngâm, còn tưởng rằng thông đạo có vấn đề, lúc này cũng đua nhau đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thiên, có chuyện gì sao?” - Nhìn mãi không phát hiện ra cái gì, Mỹ Đỗ Toa đành phải nhỏ giọng hỏi thăm.
“À! Khụ… Vừa rồi ta đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì cả. Chúng ta lên đường thôi.” - Mặt mũi bất giác nóng lên, Tiêu Thiên vội vàng lấp liếm, sau đó không chút chậm trễ lật tay lấy ra Thuyền Không Gian mua của La gia cầm trong tay.
Khoan hãy nói, vật nhỏ này vốn chỉ lớn hơn lòng bàn tay chút xíu như mô hình đồ chơi, thế nhưng ngay khi vừa xuất hiện nó liền đón gió lớn lên, ngắn ngủi vài cái chớp mắt đã hóa thành một con thuyền lớn không kém đầu chim sẻ Kaguya thông linh trước đó chút nào.
“Ảo thật đấy!” - Trước đó còn có thể cố giả trang cao nhân, còn lần này Tiêu Thiên thực sự nhịn không được thốt lên ngạc nhiên. Cũng may là mọi người cũng đều bị sự thần kỳ của Thuyền Không Gian thu hút nên không chú ý lắm tới hắn.
Sau chốc lát ngạc nhiên, mọi người rốt cuộc cũng thu lại tâm tư để chuyển thân bước lên thuyền.
Bằng vào trí nhớ của mình với nguyên tác, Tiêu Thiên nhận ra tại đầu của Thuyền Không Gian có một nơi để đưa năng lượng vào. Chỉ cần rót chút đấu khí vào đó là đủ cho bé bự này này phi hành trong thông đạo không gian.
“Mọi người ổn định chỗ ngồi. Chúng ta… khởi hành thôi!” - Dứt lời, Tiêu Thiên phất tay bắn ra một luồng đấu khí hùng hồn về phía điểm tiếp năng lượng nơi mũi thuyền.
Năng lượng vừa tiến vào, toàn bộ thân thuyền bỗng nhiên rung lên một trận như ôtô nổ máy, chợt phía cuối thân thuyền bùng lên một lực đẩy mạnh mẽ, cuối cùng “vù!” một tiếng đem Thuyền Không Gian biến thành một đạo lưu quang xẹt vào bên trong không gian tăm tối hư vô, lướt đi dũng mãnh như tia chớp.
…
Thời gian trôi qua trong nhàm chán.
Cảm giác mới lạ ban đầu rất nhanh liền biến thành buồn tẻ, đến nỗi Tử Nghiên con hàng mau thèm chóng chán, lớn người không lớn tính này mới lên thuyền còn chạy nhảy, mò mẫm khắp nơi, thế nhưng chưa được bao lâu liền quay đầu đi ngủ mất.
Về phần những người khác, tuy rằng không khoa trương như Tử Nghiên nhưng hào hứng trên mặt rõ ràng cũng đã giảm đi. Dù sao nhìn tới nhìn lui cũng chỉ mấy người với nhau, mà xung quanh lại chẳng có bất kỳ cảnh vật gì để xem cả, ngược lại là có e rằng cũng chẳng kịp nhìn vì tốc độ nhanh như lưu tinh của Thuyền Không Gian.
Nhàm chán cứ thế chậm rãi trôi qua cho đến bảy ngày sau.
“Chủ nhân, để thuộc hạ thay cho.”
Giữa không gian u buồn mà tĩnh lặng, một âm thanh mềm mại dịu dàng đột nhiên vang lên phía sau khiến Tiêu Thiên hơi giật mình. Xoay người nhìn ra sau thấy người đến là Kaguya, lúc này hắn mới khẽ cười gật đầu, nói: “Ừm, phiền ngươi, Trúc Tử.”
Hai người đổi chỗ cho nhau nhưng Tiêu Thiên cũng không rời đi, thay vào đó hắn ngồi lại cạnh nàng trò chuyện.
“Chúng ta tiến vào nơi này được mấy ngày rồi, ngươi nhớ không?”
“Đã được bảy ngày rồi, chủ nhân.”
“Mới đó đã một tuần rồi cơ à?” - Có chút ngạc nhiên, Tiêu Thiên lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Thời gian ở đây khác biệt, không gian lại nhàm chán, thật sự là khiến người ta khó bề phân biệt a.”
“Chủ nhân ngài còn trẻ nên chưa có nhiều cơ hội đối mặt với cảm giác đằng đẵng của thời gian. Chờ sau này trải qua thêm vài lần rồi sẽ quen thôi.”
“Ừm, ta cũng đoán vậy.” - Vươn vai, hít sâu một hơi, nhìn quanh một vòng chẳng thấy có gì thú vị, cuối cùng ánh mắt Tiêu Thiên lại dừng trên người Kaguya: “Mà Trúc Tử này, ngươi vừa đến liền cung kính gọi kẻ đã yếu còn lạ mặt như ta bằng chủ nhân, có khi nào ngươi cảm thấy nghi ngờ chuyện đó không? Ý ta là… cáo bao giờ ngươi thử cố nhớ lại trước đây mình là ai, ở đâu hay làm gì chưa?”
“Chuyện đó… thuộc hạ cũng từng suy nghĩ qua, chỉ là… cẩn thận!”
Choang! Ầm! Ầm! Ầm!
Đang lúc hai người nói chuyện với nhau thì một bóng đen thô to bỗng nhiên tông bể vách tường không gian một bên thông đạo, hết sức tinh chuẩn nhắm thẳng về phía Tiêu Thiên. Tình huống xảy ra quá nhanh, quá nguy hiểm khiến hắn còn chẳng kịp nhìn chứ đừng nói đến phản ứng, thế nhưng Kaguya lại không “phế” như vậy.
Nàng kịp thời đẩy Tiêu Thiên văng sang một bên giúp hắn sát lại càng sát tránh thoát bóng đen kia, thế nhưng đó cũng là hành động duy nhất vị Nữ Thần này kịp làm trước khi thay chủ nhân mình lãnh trọn một đòn bất ngờ mà cực mạnh chính diện đem nàng đánh bay ra khỏi Thuyền Không Gian, rớt xuống không gian thăm thẳm bên ngoài rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Khônggggg… Trúc Tử!!!” - Tiêu Thiên nứt cả khóe mắt gào lên, cả người vồ lên mạn thuyền nhìn theo hy vọng sẽ thấy Kaguya bằng cách nào đó vẫn còn bám trụ lại được.
Đáng tiếc, không có phép màu nào xả ra cả. Nàng thực sự đã mất tích.
“Chủ nhân, chạy mau!”
Vụ tập kích xảy ra đã kinh động tất cả mọi người trong khoang thuyền, và Wanda với năng lực thời - không của mình là người nhanh nhất xuất hiện bên cạnh Tiêu Thiên và ôm lấy hắn chạy đi. Mà ngay khi hai người vừa cùng nhau biến mất tại chỗ thì…
Choang! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
...một bóng đen khác đã lại một lần nữa xuyên qua vách tường để đập mạnh vào chỗ Tiêu Thiên vừa đứng phát ra những âm thanh vỡ tan rõ rệt.
Sư chạy được còn miếu thì không, sau hai lần bị công kích liên tiếp, chiếc Thuyền Không Gian đáng thương rốt cuộc chịu không nổi va đập mà vỡ tan thành từng mảnh khiến Kurumi, Mỹ Đỗ Toa, Tử Nghiên và Hân Lam những người chậm chân hơn Wanda đều bị đánh văng ra bên ngoài.
Mắt thấy thảm cảnh của Kaguya chuẩn bị lặp lại, trong lòng Tiêu Thiên chợt thanh tỉnh lạ kỳ.
“Wanda, mặc kệ ta, cứu người trước đi!”
“Vâng, chủ nhân.”
Phù Thủy Đỏ vung tay đánh ra một luồng ma thuật hỗn mang chặn lại thế văng ra của Hân Lam, cùng lúc đó bản thể nàng lại lao nhanh qua không gian để đỡ lấy Mỹ Đỗ Toa, một lần duy nhất cứu được hai người.
Tiêu Thiên bên kia cũng động thân, đáng tiếc…
Choang! Ầm!
...lần thứ ba liên tiếp bị nhắm vào đã khiến nỗ lực cứu người của hắn trôi qua một nửa, chỉ có Tử Nghiên là được chặn đón kịp thời, còn Kurumi cũng đã không may rơi xuống không gian bên ngoài như Kaguya.
“Tiểu Tam!!!”
Lần thứ hai tận mắt chứng kiến Nữ Thần của mình gặp nạn, Tiêu Thiên rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Ánh mắt cuồng nộ chợt biến thành Luân Hồi Tả Luân Nhãn màu đỏ, một tay ôm lấy Tử Nghiên, một tay Tiêu Thiên kết ấn.
“Cthulhu!!! Chết đi cho ta!”
“Hỏa Độn - Đại Hỏa Long Thuật”
Phù! Phừng! Phừng! Phừnggggg…
Gràooo!!! Nganggggg…
Như hiểu được tâm tình của chủ nhân, đầu Hỏa Long sáu màu vừa được Tiêu Thiên phun ra từ miệng liền gầm lớn một tiếng, sau đó không chút ngần ngại điên cuồng cắn xé về ba chiếc xúc tu vẫn còn đang cắm ngang không gian thông đạo.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 393: bị tập kích!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 393: Bị tập kích!
Danh Sách Chương: