Một đường cẩn thận, một đường lao nhanh, sau khoảng nửa ngày chạy không ngừng nghỉ, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng phải chậm lại bước chân của mình. Nguyên nhân là bởi hắn tới dưới chân Thiên Mục Sơn rồi.
“Nếu không có gì nhầm lẫn thì muốn lên Thiên Mục Sơn nhất định phải đi qua một cái mê trận. Huống hồ trời tối ma thú sẽ hoạt động rất mạnh, tiếp tục đi nữa cũng chẳng được bao xa, ngược lại còn trở thành mục tiêu cho chúng nhắm vào.” - Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời đã bắt đầu ảm đạm, mà xung quanh sương mù lại càng lúc càng dày đặc, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu lẩm bẩm: “Thôi, tìm chỗ nghỉ ngơi khôi phục trước đã, chờ trời sáng rồi làm gì thì làm.”
Trong lòng có quyết định, hắn tiếp tục chạy thêm một đoạn ngắn tới dưới gốc một cây đại thụ khổng lồ, sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn.
“Thổ Độn - Ẩn Thử Thuật”
Theo hai lòng bàn tay xòe rộng của Tiêu Thiên đặt xuống, chỉ thấy mặt đất cứng rắn dưới chân hắn bỗng nhiên nhuyễn động như cát chảy, cứ thế từng chút, từng chút một đem cả người lẫn quan tài chậm rãi nuốt xuống.
Lát sau khi bóng dáng của Tiêu Thiên đã hoàn toàn biến mất thì mặt đất cũng tự mình phục hồi nguyên trạng như chưa từng bị đụng tay đụng chân qua, từ thân hình đến khí tức đều được che giấu hoàn mỹ.
Hoặc là không!
“Nhân loại này… thủ đoạn thật kỳ dị.”
Đâu đó bên trong làn sương mù mờ mịt, có một đôi mắt đang nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, con ngươi đỏ tươi như xuyên qua thời không nhìn chằm chằm về một nơi dưới chân Thiên Mục Sơn. Mà rất không trùng hợp, nơi đó lại chính là chỗ Tiêu Thiên vừa độn thổ.
. . .
Trong lòng đất, Tiêu Thiên tỏ ra hết sức quen thuộc dùng chakra tạo ra một căn mật thất rộng rãi để nghỉ ngơi, đồng thời cũng đã sớm giải trừ Trạng Thái Tiên Nhân trên người để khôi phục lại thân thể phàm nhân tiết kiệm chakra. Kinh nghiệm vượt sa mạc lần nữa phát huy diệu dụng.
Cạch!
“Ủy khuất ngươi rồi, Lilim. Cố gắng thêm ngày mai nữa là ổn cả thôi.” - Một tay khui mở quan tài, tay còn lại Tiêu Thiên đỡ cô nàng nữ quỷ luôn ngoan ngoãn theo sau mình bước ra, hơi mỉm cười nói.
“Vâng, đại nhân. Mà đại nhân, cái kia…”
“Hửm?” - Thấy Lilim cứ ấp a ấp úng, Tiêu Thiên nhịn không được hơi nhướng mày hỏi: “Chuyện gì đó?”
Trải qua thời gian trong sa mạc trước đó, cộng thêm mấy tháng này lang thang trong rừng với nhau, hắn đã sớm đem con Succubus này “dạy dỗ” nên người. Cái gì có làm mới có ăn, rồi thì phải tuyệt đối nghe lời, thậm chí bao lâu được xả lũ một lần v.v. các loại quy định đều đã được quán triệt xong xuôi, mà nàng cũng tỏ ra hết sức phối hợp để Tiêu Thiên an tâm không ít. Cứ nhìn cái cách mỗi lần hắn cần phô trương thanh thế là nàng liền phối hợp lộ ra khí tức quỷ của mình gây ra thiên địa dị tượng cùng uy áp là đủ biết Lilim bây giờ đã ngoan ngoãn cỡ nào.
Vậy mà hôm nay mới nhốt nửa ngày liền tỏ ra có vấn đề, không nghi hoặc không được a.
“Đại nhân, nô tỳ… nô tỳ cảm nhận được ngọn núi này… có… có ma khí…” - Thấy vẻ mặt Tiêu Thiên thay đổi, Lilim càng tỏ ra ngập ngừng, đầu nhỏ càng cúi thấp lí nhí đáp.
“Ma khí!? Là thiên địa linh khí của Ma Giới sao?”
“Vâng…”
“Ngươi cảm thấy ma khí ở đâu?”
“Khắp… khắp mọi nơi, đại nhân…”
“Khắp mọi nơi?” - Càng nói Tiêu Thiên càng nghi hoặc, hai hàng lông mày vốn có chút nhướng lên vì bất ngờ bây giờ đã cau lại thật chặt: “Ý ngươi là… ma khí lẫn trong sương mù bên ngoài à?”
“Nô tỳ… nô tỳ không rõ lắm… chỉ là cảm thấy… chúng tồn tại…”
Đáp án của Lilim đương nhiên không thể khiến một kẻ luôn cẩn thận như Tiêu Thiên hài lòng, nhưng hắn cũng không hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu nói: “Đã như vậy ngươi nghỉ ngơi đi, có phát hiện gì nhớ nói với ta sớm hơn. Cái này thưởng cho ngươi.”
“Cảm… cảm ơn, đại nhân…” - Hai tay chụm lại nhận lấy bình ngọc chứa dương khí từ Tiêu Thiên, trong đôi mắt quỷ đen nhánh của Lilim không giấu được vẻ say mê, chợt nàng ngẩng đầu lên ngập ngừng nói tiếp: “Cái kia… đại nhân, nếu có thể, ngài đừng… đừng hấp thu ma khí…”
“Ể!? Tại sao vậy?”
“Chúng rất độc hại với nhân loại… mặc dù ngài… không hẳn là nhân loại…”
“Như vậy sao?” - Liếc mắt xuống nhìn bình dương khí, lại đảo lên nhìn Lilim, Tiêu Thiên cười như không cười vừa sờ sờ cặp sừng trên đầu nàng, vừa nói: “Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.”
Bất kể nữ quỷ này thật sự lo cho tính mạng hắn, hay chỉ đơn thuần là sợ chất lượng dương khí đi xuống thì cũng không thể phủ nhận sự thật rằng nàng đã chủ động cảnh báo trước nguy hiểm một tiếng. Tiêu Thiên đương nhiên không keo kiệt khích lệ nàng một bàn tay.
“V-Vâng, đại nhân.”
Bị hắn liếc mắt liền nhìn ra ý tứ sâu xa, Lilim có chút lảng tránh, cổ rụt rụt sợ hãi. Mãi cho đến khi Tiêu Thiên mò chán chuyển sang ra góc mật thất ngồi xếp bằng, nàng mới rón rén tới phía đối diện, im im lặng lặng hưởng thụ bình “ma túy” của mình.
Một đêm vô sự cứ thế trôi qua trong im lặng.
. . .
Sáng hôm sau.
Trời còn chưa tỏ Tiêu Thiên đã cho hàng loạt Sa Nhãn đi một vòng kiểm tra phạm vi hơn chục mét trên mặt đất. Sau khi chắc chắn xung quanh không có người hắn mới đeo chiếc quan tài lớn đã được đóng nắp kỹ càng lên lưng, lại triển khai Trạng Thái Tiên Nhân, cuối cùng chậm rãi trồi lên khỏi mật thất.
“Ừm!? Náo nhiệt nhỉ?” - Vừa trở lại mặt đất Tiêu Thiên đã nghe thấy đại lượng âm thanh của kim thiết va chạm cùng các loại sóng năng lượng do nổ mạnh gây ra.
Không dám nói bản thân đệ nhất, nhưng ít cũng vào top mười người đến chân núi đầu tiên, vậy mà vừa nghỉ một đêm xung quanh đã biến thành cái chợ. Tiêu Thiên không thể không khâm phục mức độ liều mạng của đám người này.
“Đời là bể khổ, qua hết bể khổ là qua đời. Từng này người đến được đây, rồi bao nhiêu kẻ đã nằm lại trong bụng thú đâu?” - Trong lòng không hiểu cảm khái, nhưng rồi rất nhanh Tiêu Thiên lại lắc lắc đầu, thân hình khẽ động lần nữa hóa thành một tia sáng trắng toát xông lên Thiên Mục Sơn.
…
Đường lên núi sương mù rất dày, đến mức đôi mắt của Thần là Luân Hồi Nhãn cũng không còn khả năng cho Tiêu Thiên nhiều lợi thế như ngày hôm qua được nữa. Điều này khiến hắn buộc phải dùng thủ đoạn cuối cùng của mình, đó là cho Thổ phân thân đi trước dò đường, còn bản thể chậm rãi theo sau.
“Mặc dù tốn thêm chút thời gian và chakra, nhưng mà thà như vậy còn hơn là vướng vào phiền phức không đáng có.” - Trong lòng Vô đại nhân tự an ủi mình một câu như vậy.
Cũng khó tránh sư huynh Tiêu Thiên ta thật quá vững vàng. Phải biết từ lúc hắn bắt đầu chạy lên núi đến hiện tại cũng chỉ mới vẻn vẹn một giờ mà thôi, thế nhưng các phân thân của Tiêu Thiên đã phát hiện ra không dưới chục trận chiến. Người đánh với người có, người đánh với thú cũng có, mà kẻ nào kẻ nấy yếu cũng Đấu Hoàng trung kỳ, còn mạnh lên tới ma thú cấp sáu huyết mạch viễn cổ tương đương Đấu Hoàng đỉnh phong đều không thiếu.
Thường nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, huống hồ đám người điên kia đều là khủng long chứ chẳng voi gì cho cam.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tiêu Thiên vẫn từng chút một cẩn thận tiến lên. Mãi cho đến khi một trong các phân thân bỗng nhiên truyền về cho hắn tin tức sương mù phía trước bắt đầu có dấu hiệu giảm bớt.
“Xem ra đã qua được lưng chừng núi. Tiếp theo…” - Hít sâu một hơi, vẻ mặt Tiêu Thiên có chút đanh lại, ánh mắt nghiêm nghị hướng về phía trước: “...phải cẩn thận hơn nữa mới được.”
…
Không biết bao lâu sau.
Một đường chạy theo hướng phân thân đánh dấu trước đó và thuận lợi xuyên qua màn sương, lúc này đây đập vào mắt Tiêu Thiên là một loạt đại thụ che trời, theo sau bởi gió núi mát lạnh cùng ánh nắng trên cao ấm áp ùa vào thân thể cho người ta cảm giác hồ hởi như sống sót sau tai nạn.
Chỉ là chưa kịp hưởng thụ thiên nhiên mỹ diệu hắn đã thấy giữa đám đại thụ kia thình lình xuất hiện một cái cổng gỗ chỉ đủ cho một người đi vào. Mà phía trước cánh cổng này đã sớm đứng đó hơn chục bóng người, hiển nhiên đây đều là những người muốn đến Thiên Sơn Huyết Đàm ở bên kia cánh cổng.
Tiêu Thiên nhìn thấy đám người cũng là lúc bọn họ nghe được động tĩnh sau lưng, chợt mười mấy người đồng loạt quay đầu liếc mắt nhìn kẻ lạ mặt mới đến này.
“Hửm!? Lại có người đến à?”
“Là một tên kỳ quái!”
“Nhìn không ra thực lực, hẳn là trên người có bảo vật che giấu khí tức a?”
“...”
Thấy hắn ngoại hình kỳ quái, sau lưng còn đeo theo quan tài, bọn họ cũng có chút ngạc nhiên, nhưng rồi rất nhanh cả đám liền hết hứng thú quay đi. Dù sao người đến được chỗ này không chỉ có thực lực đủ cao, mà tâm tư cũng đều cẩn thận cả. Hiện tại mục đích cuối cùng ngay ở đầu bên kia cánh cổng rồi, mấy ai phát điên đi gây sự đánh nhau làm gì vừa mất sức, lại tốn thời gian để lợi nhường kẻ khác chứ.
Về phần Tiêu Thiên, đối phương đã không phát điên, đương nhiên hắn cũng chẳng phát rồ đi làm chuyện vô bổ, lúc này một đường đi thẳng tới trước cổng gỗ.
Gặp Tiêu Thiên cứ thế lầm lầm lì lì tiến lên, những người khác đều bàn mà hợp lùi ra một bước nhường cho hắn một con đường. Đừng hiểu lầm, không phải do hắn đáng sợ hay bọn họ nhát gan, mà làm như vậy chỉ đơn giản là để xem thử kẻ lạ mặt này có thủ đoạn gì giải quyết mê trận hay không mà thôi.
Một đường thuận lợi tiến lên, đến khi chỉ còn cách cổng gỗ vài bước chân, Tiêu Thiên mới dừng lại.
“Phía bên kia cánh cổng chính là mê trận sao?” - Luân Hồi Nhãn đảo qua, và không ngoài dự đoán, một chút đều chẳng thấy được phía sau ẩn chứa điều gì: “Đã như vậy… đi!”
Thở hắt ra một, Tiêu Thiên đem những ngập ngừng và nghi ngại trong lòng dằn xuống, chợt một chân bước ra, thân hình nháy mắt liền biến mất sau cánh cổng trước sự ngỡ ngàng của đám người.
Cứ tưởng có thủ đoạn gì, hóa ra là xông loạn a!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 416: ma khí!?
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 416: Ma Khí!?
Danh Sách Chương: