Trong một gian mật thất tối om, chỉ duy nhất một ngọn nến le lói làm nguồn sáng duy nhất, có một người đứng và hai người đang ngồi chung với nhau.
Không biết bao lâu sau, một trong hai người đang ngồi chậm rãi mở mắt, để lộ ra đôi con ngươi màu tím nhạt những vòng tròn đồng tâm.
“Tình huống thế nào, Đại Đồng Mộc tiểu hữu?” - Kim Cốc đứng một bên thấy thế liền vội vàng hỏi.
“Hỏa độc nhập vào cơ thể, hơn nữa là sâu tận xương tủy…” - Sau chốc lát trầm ngâm, Tiêu Thiên khẽ gật đầu đáp: “Có thể chữa!”
Vừa nghe nói như vậy, Kim Thạch nhất thời không kiềm chế được bản thân, cánh tay chợt run lên khiến chiếc bàn đá bên dưới nứt toác: “Ngươi… Đại Đồng Mộc tiểu hữu thật có thể trục xuất hỏa độc ở trong cơ thể ta sao?”
“Có thể là có thể, nhưng muốn làm được đến nơi đến chốn thì cần phải có một ít dược liệu.” - Nói, Tiêu Thiên lật tay lấy ra một trang giấy trắng, ghi vào đó tên của vài loại dược liệu, cuối cùng mới giao cho hai người Kim Thạch: “Đây là những dược liệu ta không có sẵn, đành phải phiền toái hai vị vậy.”
“Dược liệu…” - Kim Cốc vội vàng tiếp nhận tờ giấy, ánh lướt mắt qua chợt cười sảng khoái: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Mấy thứ dược liệu này mặc dù đúng là hiếm có, nhưng nội trong chiều nay nhất định sẽ đưa đến tận tay Đại Đồng Mộc tiểu hữu.”
Đối với sự hào sảng này của Kim Cốc, Tiêu Thiên ngoại mặt khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại tặc lưỡi không thôi. Phệ Kim Thử nhất tộc chiếm núi làm đại vương bao nhiêu năm, chút dược liệu bên ngoài quý tới vô giá, ở đây lại chỉ cần là có.
Sau khi tiếp nhận tờ giấy, Kim Cốc lập tức rời đi, khỏi nói cũng biết là muốn dùng tốc độ nhanh nhất đi chuẩn bị dược liệu. Dù sao Kim Thạch vẫn là người mạnh nhất của tộc Phệ Kim Thử, muốn tiếp tục bá chủ Thiên Mục Sơn, bọn hắn vẫn cần phải dựa rất nhiều vào uy danh của hắn.
Nhìn theo bóng lưng Kim Cốc, Kim Thạch khẽ mỉm cười: “Đại Đồng Mộc tiểu hữu, nếu như ngươi có thể đem hỏa độc trong cơ thể ta khu trừ, Phệ Kim Thử nhất tộc sẽ suốt đời coi ngươi và Tề Thiên Cung là bằng hữu!”
Lời này vừa ra, Tiêu Thiên lập tức chắp tay đáp lời: “Kim Thạch tiền bối khách khí, được làm bạn với tộc Phệ Kim Thử là vinh hạnh của ta và Tề Thiên Cung.”
Tuy rằng chiến lực của tộc Phệ Kim Thử so ra kém đám gia tộc ma thú khác, nhưng tại giới ma thú cũng coi như là có chút thanh danh. Quan trọng hơn là, trên đời này cái gì có thể thiếu chứ chuột vĩnh viễn sẽ không, cho nên các loại tin tức, tình báo, đồn đại v.v. bọn họ tuyệt đối sẽ biết được nhanh và nhiều hơn kẻ khác. Có đám Vạn Sự Thông, Bách Hiểu Sinh này chống lưng ủng hộ, tương lai muốn làm gì cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
…
Trong hai tuần tiếp theo, mỗi ngày Tiêu Thiên đều dành ra mười tiếng để giúp Kim Thạch khu trục hỏa độc trong cơ thể. Thời gian còn lại tộc Phệ Kim Thử cũng không hạn chế hành động hắn, thích đi đâu thì đi, thích làm gì thì làm, miễn là ở trong khuôn viên Thiên Mục Sơn là được.
Đối với việc bị giam lỏng trong cái ổ chuột này, Tiêu Thiên chỉ cảm thấy có chút gò bó chứ chưa đến mức khó chịu hay tức giận. Dù sao Thiên Sơn Huyết Đàm của người ta hắn ăn từ tủy ăn ra, giúp người ta chữa bệnh xem như trả lễ thôi.
Nói tới chữa bệnh, thì thực chất Kim Thạch có trúng hỏa độc chứ chẳng phải không, chỉ là số lượng kia vô cùng ít ỏi. Gặp thầy thuốc thân mang sáu loại dị hỏa như Tiêu Thiên thì ngày một, ngày hai là xong chuyện ngay thôi. Thế nhưng Ma độc lại là một câu chuyện khác.
Ma khí sau khi nhập thể sẽ lập tức tự tìm đến kinh mạch, cốt tủy, lục phủ ngũ tạng v.v. những nơi tối quan trọng trên thân thể người trú ngụ, sau đó không ngừng ăn mòn, cải tạo, đồng hóa chúng thành “đồng loại” của mình. Nếu không phải Kim Thạch lão đầu này một thân tu vi thông thiên, cơ thể ma thú lại mạnh mẽ hơn bình thường thì đừng nói là ba năm, sợ rằng ba tháng đều trụ không nổi đâu.
Cũng còn may trước đây là Tiêu Thiên đã tập trung khai phá một loại nhẫn thuật dựa trên Huyết Kế Võng La gọi Song Sinh Quỷ, chính là loại thủ đoạn ngày đó hắn từng dùng để cứu Lilim một mạng dưới tay Cthulhu.
Về cơ bản, Song Sinh Quỷ là một phương pháp đưa tế bào có mang ý thức của bản thân vào ký sinh trong cơ thể nạn nhân, sau đó để chúng âm thầm hấp thu chất dinh dưỡng cùng chakra của vật chủ mà phát triển. Người thi thuật có toàn quyền khởi động Song Sinh Quỷ bằng thuật thức và ý nghĩ.
Lilim mỗi ngày đều làm một ngụm dương khí của Tiêu Thiên nên trong người nàng có chứa Song Sinh Quỷ từ lâu, cái này hẳn là chính nàng cũng biết rõ. Đây cũng là lý do vì sao dù được Tiêu Thiên giải phong hoàn toàn rồi nhưng nàng vẫn chẳng dám nhúc nhích bất kỳ ý định phản kháng hay chạy trốn nào cả. Đơn giản là bởi hắn có khả năng giết nàng từ trong giết ra từ bất kỳ đâu và bất kỳ lúc nào chỉ bằng một ý nghĩ.
Về phần Kim Thạch, Tiêu Thiên đương nhiên không thể cho lão đầu Đấu Tông này uống dương khí của mình, cho nên hắn mới cần dược liệu cấp cao và tinh huyết bản thân luyện chế thành đan dược làm dẫn để vô thanh vô tức đưa Song Sinh Quỷ vào trong cơ thể người trước, sau đó mới dùng phương pháp chữa bệnh cấp tế bào đi bóc tách ma khí từng chút một, cuối cùng thải hết ra ngoài bằng ngân châm.
Và toàn bộ quá trình chữa trị nghe thì đơn giản, nhưng lại tồn tại không ít khó khăn cùng nguy hiểm chết người đó tiêu tốn của hắn mất hai tuần.
“Chẳng trách Lilim luôn miệng nhắc nhở ta không nên ăn tạp nó. Đấu Tông còn muốn sống dở chết dở, lấy tình huống của ta hiện tại, bị thứ tà vật này quấn thân, cho dù không chết cũng trọng thương. Á Thần, suy cho cùng vẫn chưa phải là Thần a.” - Vung tay lên đem toàn bộ ngân châm rút ra khỏi thân thể Kim Thạch, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong liệu trình chữa trị hắn đề ra. Hỏa độc gì đó sớm đã được khu trục toàn bộ. Ma độc ngược lại là còn, nhưng đã mỏng manh đến mức rất khó cảm nhận, trong thời gian ngắn sẽ không ảnh hưởng tính mạng hay tu luyện của Kim Thạch nữa.
Trong bồn nước, sau khi mặc lại quần và dùng đấu khi hong khô thân thể, Kim Thạch mới nhảy ra. Cảm thụ được trên thân tràn ngập sinh cơ bừng bừng, nét mặt già nua cũng hiện lên một chút kinh hỉ. Chợt, hắn ôm quyền trịnh trọng nói với Tiêu Thiên: “Đại Đồng Mộc tiểu hữu, đại ân này suốt đời lão phu nhớ kỹ!”
“Tiền bối khách khí!” - Tiêu Thiên cười cười, bàn tay hơi lật lấy ra hai cái bình ngọc đưa cho Kim Thạch: “Ngày mai vẫn bối sẽ rời đi, đây là một ít đan dược bồi bổ để tiền bối tiếp tục chăm sóc kinh mạch và lục phủ ngũ tạng. Về sau chịu khó sử dụng và tĩnh dưỡng, không ra hai ba tháng là tiền bối sẽ sinh long hoạt hổ như thời trai trẻ thôi.”
“Hahaha, tiểu hữu nói giỡn! Ta chỉ muốn giữ cái mạng già mình để sống thêm vài năm mà thôi, trai trẻ gì đó vẫn là đừng nhắc tới.” - Bệnh tình chuyển biến tốt nên Kim Thạch tỏ ra khá hào sảng, chỉ là rất nhanh sau khi thu hai cái bình ngọc vào liền trầm giọng hỏi: “Ngày mai tiểu hữu sẽ đi sao?”
“Việc ở đây đã xong, cần trở về bẩm báo với Cung chủ đại nhân. Mong tiền bối thứ lỗi.”
Thấy Tiêu Thiên dứt khoát vậy, Kim Thạch cũng chỉ có thể gật đầu, chắp tay: “Đại Đồng Mộc tiểu hữu, ngày sau có việc cần cứ tới Thiên Mục Sơn tìm ta. Nơi khác ta không dám quản chứ riêng ở nơi này thì kể cả người của Tứ Phương Các đến cũng không dám làm gì ngươi đâu.”
“Đã như vậy, vãn bối xin đa tạ Kim Thạch tiền bối trước.” - Tiêu Thiên cười cười gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Thực lực Phệ Kim Thử nhất tộc so với Phong Lôi Các vẫn có sự chênh lệch không nhỏ, nhưng thân là ma thú mà Kim Thạch vẫn nói ra được lời quyết đoán này thì xem như cũng là một kẻ trọng tình nghĩa đáng để kết giao.
. . .
Đêm cuối cùng ở lại Thiên Mục Sơn, Tiêu Thiên cũng không nghỉ ngơi hay tu luyện gì cả. Thay vào đó, hắn ngồi nhắm mắt xếp bằng, toàn bộ tinh thần tập trung vào liên lạc với Song Sinh Quỷ trong thân thể Lilim, người lúc này đã bị hắn bỏ lại dưới đáy Thiên Sơn Huyết Đàm.
“Tình huống bên dưới thế nào rồi, Lilim?”
“Mọi thứ đều ổn cả, đại nhân.” - Nghe được bên tai vang lên thanh âm của Tiêu Thiên, thân thể nảy nở của Lilim đang chìm sâu tu luyện, nhưng tình thần lại vội vàng đáp lời: “Nô tỳ đã thâm nhập được vào trận pháp thành công, hiện tại sẽ chuyển sang tranh đoạt ma khí với tàn hồn kia. Chờ khi nô tỳ đột phá Ma Vương xong sẽ nhất cử tiếm quyền toàn bộ trận đồ, đồng thời trấn áp hắn theo kế hoạch.”
“Có nắm chắc hay không?” - Tiêu Thiên lại hỏi.
“Chỉ cần đột phá Ma Vương thành công, nô tỳ có tám thành nắm chắc sẽ trấn áp được kẻ địch. Dù sao tàn hồn kia đã rất suy yếu và cũng đã ngủ say rất lâu rồi, đại nhân.”
“Tám thành sao?” - Trầm ngâm chốc lát như để suy nghĩ gì đó, lúc sau Tiêu Thiên mới nói tiếp: “Mà ngươi cần bao lâu mới đột phá?”
“Nhanh thì một năm, chậm thì ba năm với điều kiện không có bất trắc xảy ra, đại nhân.”
“Quá lâu, ta cần ngươi chắc chắn xong việc trong vòng một năm!”
“Đại nhân…”
“Ngươi truyền lại phương pháp xâm lấn trận pháp cho ta, ta sẽ thay ngươi làm chuyện đó. Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là chỉ cần toàn tâm toàn ý tu luyện và đột phá mà thôi.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ cần chuyện này hoàn thành đúng thời hạn, ngươi muốn bao nhiêu dương khí, theo bất kỳ cách nào ta đều sẽ cho ngươi. Thế nào?”
“Theo… theo bất kỳ cách nào… kể cả…”
“Không sai! Kể cả cách ngươi mong muốn nhất kia cũng không ngoại lệ!”
“Thành giao, đại nhân!”
“Hể!?” - Nghe được Lilim hí ha hí hửng đáp gọn lỏn, trong lòng Tiêu Thiên bỗng nhiên dâng lên cảm giác… bị lừa ký hợp đồng với quỷ.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 426: chữa bệnh và rời đi!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 426: Chữa bệnh và rời đi!
Danh Sách Chương: