Đẳng cấp thấp nhất là Đấu Hoàng, tuổi tác không quá ba mươi, vẫn là phải chống đỡ được năm hiệp trong tay Đấu Tông. Điều kiện tham gia quá mức khắc nghiệt khiến phần lớn người có mặt trước chốt chặn đều lựa chọn sơn đạo phía bên trái mà đi.
“Thật đúng là khắc nghiệt a!” - Sau chốc lát im lặng quan sát, Tiêu Thiên cũng chọn theo dòng người đi sang bên trái.
Hắn không đến đây để dương danh, không nhất thiết phải gây náo loạn. Huống hồ kể cả có muốn gây náo loạn thì Vô đại nhân cũng chẳng đáp ứng được bất kỳ điều kiện nào trong ba điều kiện kia, nên là… bỏ đi mà làm người.
Trong khi đại bộ phận mọi người đều chọn đi bên trái, thì cũng có vài tay trẻ tuổi tự cho là thực lực không kém muốn xông lên theo đường bên phải. Đáng tiếc, đều bị Hỏa trưởng lão phất tay áo quạt ra ngoài, không một ngoại lệ.
Đám người này mặc dù miễn cưỡng đạt đến chuẩn Hoàng trong độ tuổi theo yêu cầu, nhưng nhìn vào cái đấu khí phù phiếm và khí thế hổng lỗ chỗ kia thì không khó để nhận ra bọn họ đều dựa vào đan dược hoặc thiên địa kỳ bảo gì đó chống đỡ đi lên, chiến lực so với Đấu Hoàng chân chính thua xa không chỉ một vạn tám ngàn dặm. Đối với đám gia hỏa bất chấp thủ đoạn chỉ để lộ cái mặt này, Hỏa - Mộc hai vị trưởng lão ngay cả lông mày đều không buồn nhíu một cái, trực tiếp cho đi cạp đất mà ăn.
Thấy thế trong lòng Tiêu Thiên cũng chỉ âm thầm lắc đầu, chân bước nhanh hơn đi về phía thạch đình bên trái, thuận lợi vượt qua được chốt chặn không chút vấn đề.
…
Sơn đạo thật dài, liếc mắt nhìn thật giống như một con mãng xà khổng lồ uốn lượn dọc theo triền núi đi lên, cuối cùng biến mất vào bên trong tầng mây. Đứng tại nơi này chợt khiến cho con người có cái cảm giác rằng mình hết sức nhỏ bé.
Tiêu Thiên không nhanh không chậm từng bước một đi lên đỉnh núi. Hai bên sơn đạo được phủ kín bởi những cây thân gỗ màu bạc thẳng tắp, từ trên xuống dưới cứ thế trơn tuột không hề có cành lá giống như một cây cột trụ, nhìn qua có chút kỳ dị. Đang lúc trong đầu hắn liên hệ những đại thụ này với cột điện của kiếp trước, thì xung quanh bỗng nhiên vang lên một tiếng Hạc minh thanh thúy. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy một con Hạc bảy màu thật lớn từ dưới núi bay vút lên, xuyên qua đám mây mù đến tận đỉnh núi.
“Là Thất Thải Linh Hạc!”
“Thất Thải Linh Hạc sao? Như vậy trên nó hẳn là Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các rồi!”
“Kỳ trước nàng là quán quân. Năm nay lại được thi đấu trên sân nhà, không biết có thể tiếp tục duy trì chiến thắng hay không?”
“...”
Thất Thải Linh Hạc xuất hiện bất ngờ khiến trên sơn đạo liên tục truyền ra những thanh âm hâm mộ. Hiển nhiên những người này đều biết và phần nào đó là hâm một Phượng Thanh Nhi.
Tiêu Thiên cũng đưa mắt nhìn con Hạc khổng lồ trên bầu trời, chính xác hơn mà nói, là nhìn thân ảnh đang ngồi trên lưng nó, trong ánh mắt lưu chuyển những tia sáng kỳ dị không biết đang nghĩ gì.
Cự Hạc một đường bay ngang bầu trời, hoàn toàn không vì những tiếng kinh hô bên dưới mà dừng lại. Đôi cánh rung mạnh nhất thời vọt vào trong tầng mây biến mất không thấy đâu nữa. Đợi đến khi Hạc lớn biến mất, Tiêu Thiên mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt tiếp tục bước đi.
Đâu đó khoảng mười phút sau.
“Rốt cuộc lên tới đỉnh núi… Ồ!” - Vừa mới chân ướt chân ráo bước lên đỉnh núi, Tiêu Thiên đã bị những gì mình nhìn thấy dọa cho một trận không nhẹ.
Đập vào mắt hắn giờ đây là tràng cảnh biển người cuồn cuộn, không thấy đâu là điểm cuối. Dù đã từng có kinh nghiệm tương tự tại Thiên Mục Sơn Mạch một lần rồi nhưng Tiêu Thiên vẫn nhịn không được cảm giác có chút chết lặng.
“Chẳng trách đám người kia bất chấp tương lai cũng muốn một lần tỏa sáng ở đây. Được từng này người tung hô, cả đời có mấy cơ hội đâu.”
Sững sờ chốc lát, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, thân hình chợt động lao vút lên một thân đại thụ màu bạc bên đường, Chakra tập trung vào bàn chân giúp hắn đứng vuông góc với mấy cây cột điện này như trên đất bằng không chút khó khăn.
Ở góc nhìn này, Tiêu Thiên vừa vặn thấy được đại khái toàn cảnh Lôi Sơn ngày hôm nay. Bỏ qua những kiến trúc không dậy nổi hứng thú, thì thu hút mọi ánh nhìn nhất giờ đây không gì khác ngoài một quảng trường rộng lớn tại trung tâm, nơi đó có bốn ghế lớn xa hoa được đặt ở vị trí rất trang trọng, xung quanh có một số đệ tử Phong Lôi Các vẻ mặt lạnh lùng đứng thẳng. Toàn thân mơ hồ tán phát ra khí thế hùng mạnh, rõ ràng không phải hạng đệ tử bình thường.
Giờ phút này trên các ghế ngồi đã ngồi đó không ít thân ảnh, từng người thoạt nhìn thì có vẻ già nua không khác gì các lão nông bình thường, nhưng khỏi cần nghĩ mọi người cũng thừa biết bọn họ là những siêu cường có thực lực cùng địa vị cực cao tại Tứ Phương Các nói riêng, cũng như trên khắp Trung Châu và toàn đại lục nói chung.
Trong đó, một trung niên thân hình cao lớn, tuổi tác nhìn không quá bốn năm mươi tuổi nhưng râu ria đã hoàn toàn bạc trắng. Trên người hắn mặc một bộ áo bào màu bạc chi chít những hoa văn lôi điện, từ xa nhìn lại có cảm giác giống như từng đầu lôi xà còn sống không ngừng lưu chuyển, mơ hồ tản mát ra Lôi uy. Người này không thể nghi ngờ chính là Lôi tôn giả, Các chủ Phong Lôi Các.
Cách hắn không xa là một lão giả thân hình thấp bé, toàn thân áo vải chẳng khác gì người bình thường. Nhưng bất cứ ai ở đây cũng đều biết, lão đầu này chính là Kiếm tôn giả, Các chủ Vạn Kiếm Các, một nhân vật đáng sợ cùng cấp bậc với Lôi tôn giả.
Người thứ ba là Hoàng Tuyền tôn giả, Các chủ Hoàng Tuyền Các, một lão giả mặt mày tái nhợt mặc áo bào đen, cả người tỏa ra khí thế âm trầm mà u ám. Để Tiêu Thiên chú ý nhất là hai con mắt lão đầu này vậy mà một đen - một trắng nhìn hết sức quỷ dị.
Về phần đại danh đỉnh đỉnh Phong tôn giả, người này là một ông lão mặc áo bào màu xanh, tóc dài rối xõa tung trên vai, khí chất tiêu sái khoái hoạt khác thường. Mặc dù tuổi tác đã lớn nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ anh tuấn ẩn trên khuôn mặt, khẳng định tướng mạo khi còn trẻ cũng thuộc hàng đỉnh tiêm.
“Ngay cả Phong tôn giả đều đến sao? Vốn còn tưởng đồn đại nói hội lần này xuất hiện bốn vị tôn giả là chuyện nhảm nhí, không ngờ lại là sự thật!”
“Cường giả Đấu Tôn ngày thường cực kỳ khó gặp, vậy mà hôm nay lại xuất hiện một lúc cả bốn vị. Đại hội Tứ Phương Các quả nhiên rất phô trương, khó trách hấp dẫn đến nhiều người như vậy.”
“Hắc hắc, không biết lần đại hội này ai sẽ là người thắng cuối cùng đây?”
“...”
Xung quanh không ngừng vang lên những tiếng xì xào bàn tán nhưng đều không khiến Tiêu Thiên quan tâm mảy may, bởi vì tất cả chú ý của hắn đều đã tập trung hết lên bốn gã Đấu Tôn giữa quảng trường cả rồi.
“Đấu Tôn… quả nhiên danh bất hư truyền!” - Mắt nhìn bốn lão đầu già nua, toàn thân không phòng bị, khí thế nội liễm chẳng khác gì người bình thường lười biếng trên bốn chiếc ghế lớn, trong lòng Tiêu Thiên nhịn không được khẽ thở ra một hơi. Nửa năm qua hắn đã hai lần dọa đái Đấu Tông bằng khả năng thao khống Thực Tại của mình, thế nhưng hiện tại đứng trước mặt Đấu Tôn, vẫn là bốn người cùng lúc, sự tự tin kia nháy mắt đã bị đánh tan không còn manh giáp.
Đấu Tôn, cho dù không phải là Luyện Dược Sư, thì tinh thần lực của bọn họ đều đã đạt đến một độ cao hơn người. Ấy là còn chưa nói đến kinh nghiệm chiến trường, bản năng cường giả cùng khả năng sử dụng Không Gian chi Lực cao thâm hơn Đấu Tông rất nhiều lần nữa. Tất cả những thứ đó gộp lại sẽ giúp bọn họ dễ dàng nhìn thấu các ảo ảnh do Tiêu Thiên tạo ra, vốn có nguyên lý dựa trên đánh lừa thị giác và cảm nhận bằng cách can thiệp vào Thời - Không.
“Đánh chính diện không lại, vô gian đạo cũng không còn hiệu quả nhiều như trước nữa. Lần này… khó a!”
Tiêu Thiên có đại sư cần làm ở Phong Lôi Sơn Mạch trong kỳ Đại hội Phong Lôi Các năm nay, đây là lý do vì sao hắn phải bỏ Lilim lại Thiên Mục Sơn Mạch để lên đường. Thế nhưng cho dù có đến đúng nơi, đúng thời điểm rồi thì sự hiện diện của bốn Đấu Tôn vẫn khiến chuyện này quá khó để thực hiện được.
“Khụ!”
Đang lúc Tiêu Thiên chìm trong suy nghĩ của bản thân, còn quảng trường vẫn không ngừng ồn ào các loại âm thanh bàn tán, suy đoán v.v. thì tại trung tâm, Lôi tôn giả chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, chợt chậm rãi bước ra, ánh mắt đảo qua bốn phía quảng trường, đồng thời hắng giọng một tiếng.
Bị ánh mắt tràn ngập lôi điện kia đảo qua, bên tai lại vang lên âm thanh nổ vang như tiếng sấm, nhất thời cả cái quảng trường đang ồn ào lập tức im ắng như tờ.
“Hôm nay Phong Lôi Các ta tổ chức Đại hội Tứ Phương Các, cảm tạ mọi người đã đến Lôi Sơn cổ động. Chẳng qua lời khó nghe nói trước, quy củ nơi này như thế nào tin rằng mọi người đều đã biết nên ta sẽ không nhắc lại, chỉ hy vọng trong thời gian đại hội diễn ra sẽ không xuất hiện náo loạn ngoài ý muốn, nếu không… hừ!”
Tạch! Đoàng! Đoàng!
Một tiếng hừ lạnh của Lôi tôn giả vừa ra, bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một đạo lôi xà khổng lồ bò ngang, kèm theo âm thanh nổ lớn vang vọng khắp Lôi Sơn. Tràng cảnh can thiệp thiên tượng không chỉ chấn nhiếp nhân tâm, mà lôi uy ngập tràn quảng trưởng cũng khiến một ít kẻ thực lực hơi yếu đều không tự chủ được run rẩy.
Những lời Lôi tôn giả vừa nói tràn ngập một loại ý chí bá đạo, cũng giống như lôi đình vậy, cương liệt mà không dung người phản bác. Mặc dù làm như vậy có thể sẽ dẫn đến nhiều người không xuôi tai, nhưng thì sao chứ, dưới thực lực khủng bố toàn trường của một Đấu Tôn, vẫn là tại giữa sơn môn của hắn, ai dám phản đối bước ra.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 428: đại hội tứ phương các
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 428: Đại hội Tứ Phương Các
Danh Sách Chương: