Gràooo! Gràooo!!!
Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
“Đừng giãy dụa vô ích.” - Vừa chắp tay sau lưng chậm rãi bay lại gần hai tầng kết giới đang vây chặt hoá thân Lôi Long của Phong Lôi Nộ Diễm, Tiêu Thiên vừa cười, nói: “Cả hai kết giới này đều được tạo ra để không thể phá vỡ từ bên trong. Trừ khi bị tấn công từ bên ngoài hoặc người thi thuật hao hết chakra nó mới bị phá, còn không thì mọi nỗ lực của ngươi chỉ là phí công mà thôi.”
Gràooo!!!
Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
Không biết do nghe không hiểu lời Tiêu Thiên, hay chỉ đơn giản là không tin lời người sau nói mà thân thể khổng lồ của Phong Lôi Nộ Diễm vẫn cứ điên cuồng va mạnh vô hai tầng kết giới hình hộp một tím nhạt, một đỏ rực đang vây nhốt nó. Kết quả là… không có kết quả gì cả.
“Chậc! Nếu ngươi đã khỏe mạnh như vậy thì thử cái này xem sao.”
“Tiên Pháp - Minh Thần Môn: Phong Thập”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Theo hai tay Tiêu Thiên kết thành ấn Mùi, chỉ thấy một, hai, ba,... tám, chín, hết thảy mười cánh cổng Torii* bỗng nhiên hiện ra giữa không trung bên trong hai tầng kết giới, sau đó ầm ầm rơi xuống đem toàn bộ thân thể khổng lồ của Lôi Long hoàn toàn định trụ.
Chưa dừng lại ở đó.
“Nhẫn Pháp - Cương Thiết Tỏa Liên”
Rẹt! Rẹt! Leng keng! Leng keng!
Sau khi cố định Phong Lôi Nộ Diễm, Tiêu Thiên tiếp tục thi triển một loại nhẫn thuật tạo ra hàng chục đầu xích sắt làm từ chakra nối liền tám ảnh phân thân của hắn với cơ thể đầu Lôi Long khổng lồ kia, sau đó thông qua nó không ngừng hút lấy năng của đối phương bổ sung tiêu hao cho chính mình, hình thành một vòng lặp lấy chiến nuôi chiến khép kín.
Đến đây, có thể nói Tiêu Thiên đã chính thức đứng ở thế bất bại. Chuyện tiếp theo chỉ còn là vấn đề của việc hắn làm sao thu phục được lão Thập bát trên Dị Hỏa Bảng này, trong bối cảnh Hệ Thống không có mặt để hoàn thành chuyện đó trong nháy mắt được nữa mà thôi.
Và câu trả lời của hắn là… đánh. Thương cho roi cho vọt, không phục thì cứ đánh đến khi phục mới thôi!
Theo đó, chỉ thấy Tiêu Thiên hơi vung tay lên, lập tức sáu loại dị hỏa từng được hắn thu phục phóng ra dưới hình hài của sáu đầu đại xà, sau đó đồng loạt cắn mạnh vào thân thể Phong Lôi Nộ Diễm và bắt đầu hút.
Dưới song trọng đánh đập và tiêu hao như vậy, đầu Lôi Long dũng mãnh ban đầu rất nhanh liền trở nên yếu đi, thân thể lôi điện cũng từng chút một ảm đạm xuống. Cứ theo đà này thì không ra mười phút nữa, lão Thập bát sẽ về với đại gia đình thôi.
Nhưng mà mười phút… là một quãng thời gian a!
Ầm! Ầm! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
“Mẹ kiếp! Biết ngay là không thể nào dễ dàng như vậy mà!”
Chỉ thấy không gian xung quanh vốn đã không yên bình bây giờ lại chẳng hiểu vì lý do gì càng trở nên hỗn loạn hơn. Phong bạo gào thét, lôi điện gầm rú, đến nỗi dung nham trên đầu càng không ngừng sóng sánh như muốn đổ ập xuống đến nơi.
“Không gian nơi này đang mất dần tính ổn định. Nếu cứ tiếp tục yếu đi nhanh như vậy, nó sẽ sụp đổ trong vòng chưa đầy… mười phút nữa.” - Một mặt cẩn thận cảm nhận tình huống xung quanh, mặt khác trong lòng Tiêu Thiên không ngừng tính toán các khả năng.
Và rồi hắn chợt nhận ra có một sự trùng hợp không hề ngạc nhiên ở đây.
“Phong Lôi Nộ Diễm yếu đi, không gian xung quanh cũng yếu đi. Phong Lôi Nộ Diễm sẽ hoàn toàn mất đi hóa thân và trở về dạng hỏa chủng trong mười phút nữa, không gian này cũng sẽ sụp đổ sau mười phút nữa.
Trùng hợp như vậy, lẽ nào là ai đó tạo ra không gian này, sau đó dùng Phong Lôi Nộ Diễm như hạch tâm duy trì không gian bền vững sao? Hoặc là… ngay từ ban đầu, không gian Phong - Lôi - Hỏa này vốn chính là do Phong Lôi Nộ Diễm tạo ra để tự bồi dưỡng chính mình trưởng thành đâu?”
Ầm! Ầm! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
“Thôi dẹp chuyện đó sang một bên, chuyện quan trọng trước mắt là phải tính đường làm sao ra khỏi đây được mới quan trọng này. Làm sao bây giờ… hể!?” - Vẻ mặt ngưng trọng không ngừng đảo quanh tìm kiếm chuyển cơ nhưng mãi vẫn chưa thấy có gì đặc biệt, thế rồi ngay khi trong đầu hắn bắt đầu nảy sinh ý tưởng tạm thời rút lui tính toán lại, thì một đám dung nham rốt cuộc chịu không nổi rung lắc mà rơi xuống phía Tứ Xích Dương Trận phát ra tiếng xì xèo lại khiến hai mắt Tiêu Thiên sáng lên: “Wanda! Ngươi nghe thấy ta không? Wanda!?”
“Ch… ủ… nhâ… n…”
“Wanda! Alô!”
“Chủ… nhâ...n… ng… ài… ở… đ… âu…
“Ừm, cách này có vẻ được.” - Trước đó hoàn toàn không có cách nào liên lạc được với Wanda, nhưng theo không gian trong gương này yếu đi, Tiêu Thiên đã bắt đầu có thể nghe thấy tiếng Phù Thủy Đỏ đáp lời mình. Như vậy việc cần làm bây giờ là tìm được một giao điểm của hai điều kiện gồm không gian chưa sụp đổ và nói chuyện được với Wanda là xong.
Mà cách duy nhất để làm được điều đó chỉ có một, đó là không ngừng gọi.
“Wanda, nghe rõ trả lời! Alô, Wanda!”
“Alô… thuộ...c… hạ… ngh… e…”
“Quay lại đi, Wanda! Quay lại nơi chúng ta tiến vào không gian Phong Lôi ấy. Ngươi nghe thấy không?”
“Quay… lạ…i… cá…i… gì… chủ… nhâ…n…”
“Mẹ kiếp! 2G còn chưa lag đến mức độ này.” - Tứk nhịn không được nhả rãnh một câu, nhưng rồi rất nhanh Tiêu Thiên lại tiếp tục gọi trong suy nghĩ: “Quay lại nơi chúng ta tiến vào không gian Phong Lôi ấy, Wanda!
“...”
Thời gian chậm rãi trôi qua. Sau khoảng năm phút dùng ngôn ngữ ngoài hành tinh nói chuyện với nhau, thì theo không gian suy yếu tới sát biên giới sụp đổ, rốt cuộc Wanda cũng đã hiểu được đầy đủ ý tứ của Tiêu Thiên.
“Chờ chủ nhân ra hiệu… là lập tức bắn một đường hầm… Thời - Không xuyên qua hai tầng dung nham… thẳng xuống nơi ngài đang… trấn áp Phong Lôi Nộ Diễm… đúng không chủ nhân?”
“Không sai! Nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một lần. Làm sai là ngươi, ta, Tề Thiên Cung tất cả mọi người đều đi đời nhà ma cả đấy.”
“Thuộc hạ biết rồi… chủ nhân.”
“Tốt! Vậy ngươi chuẩn bị sẵn sàng chờ hiệu lệnh của ta đi.”
Dứt lời, Tiêu Thiên hít sâu một hơi đem toàn bộ tinh thần và sự chú ý dồn về phía đầu Lôi Long đã mờ nhạt chỉ còn đường nét mơ hồ cách hắn không xa.
“Nó yếu lắm rồi, không cần kết giới làm gì nữa.”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm!
Tám ảnh phân thân đồng loạt nổ tung trả về cho bản thể đại lượng đấu khí chúng hút ra từ hóa thân Phong Lôi Nộ Diễm, nhưng lúc này Tiêu Thiên không có tâm tình đi lo chuyện đó. Hắn chỉ còn bốn phút tới thời khắc sinh tử để phải thận trọng đây.
“...”
Ba phút tới thảm họa, Tiêu Thiên tản nốt mười cánh cổng Minh Thần Môn đi. Không gian xung quanh lúc này đã táo bạo như một trái bong bóng căng phồng, chỉ cần một sơ sẩy rất nhỏ sẽ nổ tan thành hư vô. Đây cũng chính là lý do vì sao Tiêu Thiên muốn Wanda mở cầu Bifröst cho hắn thật đúng thời điểm. Sớm hơn, không gian sẽ lập tức sụp đổ trước thời hạn. Mà muộn hơn thì cái gì cũng không còn.
“...”
Hai phút tới thảm họa, Lôi Long cũng đã hoàn toàn trong suốt để lộ ra một đám lửa màu trắng bạc như đám mây chớp nháy lôi điện không ngừng tản mản ra đao phong chạy tới chạy lui. Còn không gian xung quanh đã bắt đầu xuất hiện nứt vỡ nhìn thấy được bằng mắt thường.
“...”
Một phút cuối cùng trước thảm họa, hóa thân Lôi Long mất đi năng lượng chống đỡ vỡ tan thành từng điểm ánh sáng. Hỏa chủng Phong Lôi Nộ Diễm chính thức lộ thiên, thế nhưng Tiêu Thiên chưa vội thu lấy, tạm thời vẫn chỉ đang vây nhốt nó bằng các loại dị hỏa khác của mình.
“...”
Ba mươi giây trước thảm họa.
“Wanda, ngươi sẵn sàng chưa?”
“Thuộc hạ sẵn sàng rồi, chủ nhân.”
“Tốt, bây giờ ta sẽ bắt đầu đếm lùi, ngươi chú ý hiệu lệnh của ta.”
“Hai mươi.”
Sáu loại dị hỏa đan vào nhau thành một khối cầu lớn khoảng nắm tay, hỏa chủng Phong Lôi Nộ Diễm bị nhốt chặt bên trong không còn bất kỳ đường nào để thoát nữa.
“...”
“Mười.”
Bàn tay Tiêu Thiên đã cách không đỡ lấy khối cầu dị hỏa từ bên dưới, đấu khí đạt đến trạng thái cao nhất.
“...”
“Ba… hai… một. Wanda!”
Quát lên một tiếng thật lớn, Tiêu Thiên lập tức chộp lấy khối cầu, sau đó điên cuồng lao nhanh thẳng lên phía trên. Lôi điện giật qua, mặc kệ. Phong bạo cắt chém, mặc kệ. Đến mức dung nham đổ xuống đầu, cũng mặc kệ. Tuy nhiên có một thứ hắn không thể mặc kệ, đó là không gian liệt phùng.
Mất đi Phong Lôi Nộ Diễm làm hạch tâm, không gian Phong - Lôi - Hỏa chính thức sụp đổ. Các vết rạn, nứt, vỡ tách ra ở khắp mọi nơi như tấm gương bị cường lực đập bể, để lộ ra từng miệng không gian liệt phùng đen ngòm cắn nuốt mọi thứ nó va vào.
“Wanda! Lối ra của ta đâu!” - Bên ngoài thì lấy cả sức bú sữa mẹ ra vừa bay vừa tránh né không gian liệt phùng, trong đầu Tiêu Thiên lại không ngừng gào thét gọi tên Phù Thủy Đỏ trong vội vã. Không vội sao được, tốc độ phi hành của một Đấu Vương như hắn chắc chắn là không thể nào theo kịp tốc độ sụp đổ của không gian a.
Giữa lúc tình thế cấp bách như vậy, chỉ thấy “việc cần Nữ Thần có, việc khó có Nữ Thần”.
“Thuộc hạ tới rồi đây, chủ nhân.”
Giọng Wanda vừa vang lên, trên “bầu trời” dung nham bỗng nhiên lóe lên một ánh đỏ chói mắt, ngay sau đó là một luồng sáng đỏ tươi lấy tốc độ nhanh như xuyên qua thời không lướt ngang qua người Tiêu Thiên, nuốt lấy hắn vào trong, sau đó… không có sau đó nữa.
Ầm! Ầm! Choang! Uỳnh! Uỳnh!
Bùm! Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh!
“Móa! Ngươi mà chậm thêm nửa giây nữa là ta đi đời nhà ma rồi đấy, Wanda!” - Bay lơ lửng trên bầu trời xa xa nhìn nơi trước đó còn là ngọn núi, bây giờ đã sụp đổ thành một cái hố sâu, Tiêu Thiên không khỏi thở phào một hơi.
“Xin lỗi chủ nhân. Để ngài phải hoảng sợ.”
“Không sao, dù gì ngươi cũng đã cố hết sức rồi… hể!?”
Đang lúc Tiêu Thiên cười cười xoa đầu an ủi Wanda thì bầu trời bỗng nhiên trở nên tối tăm, không gian không hiểu vì lý do gì lại tràn đầy áp lực, một mùi tử vong tràn ngập. Có thứ gì rất lớn, rất nguy hiểm đang chậm rãi trồi lên sau lưng hai người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chú hai nhân loại nhỏ xíu đang âu yếm nhau sau khi gây ra thảm họa đằng kia. Bóng của nó đổ xuống che tối cả một vùng trời.
“Th-Thanh… Thanh Hoa Lôi Điểu!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
*Torii: cổng Thần Đạo trong văn hóa Nhật Bản.
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 437: phong lôi nộ diễm
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 437: Phong Lôi Nộ Diễm
Danh Sách Chương: