“Không hổ là thủ phủ của Thú vực, ma thú cường đại thật sự là nhiều!” - Cảm nhận được sơn mạch phía dưới đầy rẫy những khí tức mạnh mẽ, Tiêu Thiên lập tức khẽ đập nhẹ vào lưng Thanh Hoa Lôi Điểu: “Tìm một nơi kín đáo hạ xuống trước đi, tiếp tục trương dương thế này sẽ bị người ta nhắm vào.”
“Vâng, đại nhân.”
Thanh Hoa Lôi Điểu hiểu ý Tiêu Thiên, lúc này ngoan ngoãn đáp lời, sau đó âm thầm quan sát và cảm ứng một lát rồi mới trở mình đáp xuống một nơi hẻo lánh vắng người cách Cốt Hải nổi danh giữa Hài Cốt Sơn Mạch không xa.
“Sao ngươi không hóa hình đi, to như vậy thì trốn có nghĩa lý gì?” - Xuống đất rồi vẫn thấy Thanh Hoa Lôi Điểu duy trì thú thân cao cả chục mét của mình, Tiêu Thiên có chút bất đắc dĩ hỏi.
“Cái kia… xin lỗi đại nhân, thuộc hạ… không hóa hình được…”
“Ngươi là ma thú cấp bảy mà. Sao không hóa hình được?” - Đáp án của Thanh Hoa Lôi Điểu càng khiến Tiêu Thiên ngạc nhiên tới nhướng mày.
“Chuyện đó… thuộc hạ cũng không rõ lắm… từ lúc đột phá tới cấp bảy đến giờ thuộc hạ vẫn luôn tìm cách, nhưng kết quả…”
Thấy Thanh Hoa Lôi Điểu ủ rũ như gà mái ướt mưa, giọng còn vừa run vừa buồn, Tiêu Thiên có chút bật cười an ủi: “Không được thì thôi. Chờ sau này có thời gian ta tìm cho ngươi một viên Hóa Hình Đan xem sao.”
“Cảm ơn đại nhân! Cảm ơn đại nhân!”
“Chờ ta làm được rồi cảm ơn cũng chưa muộn.” - Khoát khoát tay, vẻ mặt tươi cười của Tiêu Thiên bỗng nhiên trở nên ngưng trọng: “Tiếp theo, ngươi nghỉ ngơi được rồi.”
“Thông Linh Thuật”
Chíu! Bùm!
Theo một làn khói hư ảo cùng một tiếng nổ rất khẽ vang lên, Thanh Hoa Lôi Điểu cứ thế biến mất vào hư vô không còn chút dấu vết. Nếu có người khác nhìn thấy cảnh này sợ rằng sẽ rớt cả hai con ngươi ra cứ chẳng đùa.
Đáng tiếc, hôm nay không ai đủ may mắn để được thấy điều thần kỳ kia cả, chỉ có Tiêu Thiên khẽ gật đầu về phía Wanda nói: “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng, chủ nhân.”
. . .
Cốt Hải nhìn từ trên cao thì thấy gần, nhưng đến khi xuống đất chạy bộ lại khá xa. Nhất là trong bối cảnh xung quanh đầy rẫy ma thú cường đại có bản năng ghét nhân loại thì Tiêu Thiên và Wanda càng phải cẩn thận hơn. Kết quả là hai người mất gần một giờ đồng hồ mới chạy đến được ngoại vi Hài Cốt Sơn Mạch.
“Chủ nhân, người của chúng ta đến rồi.” - Đang lúc cả hai đang tạm dừng chân trên thân một cây đại thụ giữa rừng, Wanda bỗng nhiên nhỏ giọng truyền âm.
“À!” - Đảo mắt theo hướng Phù Thủy Đỏ đang nhìn, Tiêu Thiên mơ hồ cảm nhận được có vài đạo khí tức mơ hồ đang chạy rất nhanh về phía bên này. Để cho hắn vui mừng nhất là xen lẫn trong những hơi thở xa lạ kia vậy mà có hai mùi hương vô cùng quen thuộc đã lâu không gặp: “Thật hoài niệm a!”
Lát sau, từ trong rừng rậm âm u bất chợt xuất hiện một đám người mặc đồ nâu chạy tới Tiêu Thiên và Wanda bên này. Trong một sát na hai phe chạm mặt nhau, Thời - Không đều như chậm lại.
“Thiên!”
“Chủ nhân!”
Vèo!
Nương theo hai tiếng gọi thanh thúy khác nhau về cao độ và ngữ nghĩa, nhưng lại đều chan chứa nồng đậm nhớ nhung da diết vang lên, chỉ thấy hai bóng đen bất thình lình vọt qua tất cả những người khác để lao thẳng về phía Tiêu Thiên.
Đối diện, Tiêu Thiên cũng chẳng tránh né hay phòng bị gì, chỉ đứng tại chỗ mỉm cười dang rộng vòng tay chào đón hai làn gió thơm kia nhào vào lòng mình.
“Thanh Lân, Toa Toa, đã lâu không gặp!”
“Thút… thít…”
“Sụt… sịt…”
Không ai nói, cũng chẳng ai động, cả ba chỉ ôm chầm lấy nhau, nghe từng nhịp thở, ngửi từng mùi hương và khóc, những giọt nước mắt của nhớ nhung, của ngày đêm mong ngóng, của thở phào nhẹ nhõm. Mãi cho đến khi…
“Thánh Nữ đại nhân, tên nhân loại này là ai vậy!?”
...một giọng trầm thấp rất không hợp hoàn cảnh bất thất lình vang lên phá vỡ im lặng.
Nghe được tiếng nói kia, Tiêu Thiên đang vùi đầu vào giữa hai bờ vai thơm của Thanh Lân cùng Mỹ Đỗ Toa cũng nhịn không được ngẩng đầu lên. Và đập vào mắt hắn giờ đây là một… thanh niên trẻ tuổi, ngoại hình cao ráo, quần áo sang trọng, đáng tiếc, nước da trắng nhợt cùng đôi mắt hẹp, dài vẫn giấu không được hai con ngươi âm lãnh lộ rõ vẻ tiểu nhân lại khiến tất cả những thứ kia đều trở nên vô nghĩa.
Ngoài ra, đứng hơi chếch về phía sau hai bên trái phải thanh niên còn đứng đó hai người, một trung niên nhân cao lớn cởi trần, hai cánh tay to như cột nhà khoanh trước ngực lộ ra cơ bắp cuồn cuộn và một lão giả nhỏ con mặc áo nâu, đôi mắt không biết vì lý do gì mà luôn nhắm hờ nhìn cực kỳ vô hại.
“Thanh Lân, ba người này là ai vậy?” - Hai người phía sau còn đỡ, nhưng thanh niên kia thể hiện thái độ ra mặt dù mới gặp lần đầu khiến trong lòng Tiêu Thiên nao nao, lúc này mới nhỏ giọng hỏi.
Nghe Tiêu Thiên hỏi, Thanh Lân dù vẫn còn muốn ôm ấp thêm nhưng vẫn nhịn xuống để cung kính đáp lời: “Người trẻ tuổi này gọi Yêu Thông, Thiếu tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng, đẳng cấp thập tinh Đấu Hoàng. Bên cạnh hắn là Yêu Cung và Yêu Lực hai vị trưởng lão, đều là ngũ tinh Đấu Tôn, chủ nhân.”
Mỹ Đỗ Toa ngược lại là mặc kệ cuộc đời, vòng tay vẫn siết chặt, mắt vẫn nhắm, đầu vẫn dựa vào vai Tiêu Thiên, mũi càng là hít lấy hít để. Chút xíu hình ảnh Xà Nữ Vương từng khét tiếng thiên hạ đều không thấy, chỉ có một con nghiện vồ được thuốc của mình ở đây.
Thanh Lân không chút ngần ngại trả lời câu hỏi của Tiêu Thiên khiến cả hai vị trưởng lão bên kia đều nhíu mày, trong khi đó thanh niên Yêu Thông càng cảm thấy nóng mặt. Hắn hỏi thì bị bỏ qua, kẻ lạ mặt này hỏi lại lập tức được trả lời. Lý nào là vậy?
“Tiểu tử, buông móng heo của ngươi ra khỏi người Thánh Nữ đại nhân, nếu không đừng trách ta…”
“Yêu Thông, không được hỗn láo với chủ nhân!”- Chưa chờ vị Thiếu tộc trưởng trẻ tuổi này nói hết câu, Thanh Lân đã lạnh giọng quát lên.
“Ch-Chủ nhân…” - Lần thứ nhất không nghe thấy, lần thứ hai đổ tại nghe lầm, nhưng đến lần thứ ba rồi mà Thanh Lân vẫn thốt ra lời này một cách mạnh mẽ và rõ rệt như thế thì không còn nghi ngờ gì nữa.
“Thánh Nữ đại nhân, tại sao ngài…”
“Tại sao cái gì tại sao, ngươi ngu thật hay giả vờ ngu vậy, tiểu tử?” - Vốn chỉ muốn yên ổn hưởng thụ ôn nhu trong lòng Tiêu Thiên thêm một chút, đáng tiếc, xung quanh quá ồn ào khiến Mỹ Đỗ Toa đành phải lên tiếng: “Chủ nhân chính là chủ nhân, trước khi trở thành Thánh Nữ của tộc Cửu U Địa Minh Mãng thì Thanh Lân đã là người của Thiên. Có như thế thôi cũng hỏi đi hỏi lại.”
“Toa Toa tỷ, ngươi nói bậy! Ta mới không… không…” - Một câu “người của Thiên” của Mỹ Đỗ Toa khiến Thanh Lân đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống, đầu bốc cả khói lên, tuy nhiên ánh mắt lại lén lút nhìn về phía Tiêu Thiên xem hắn phản ứng thế nào. Và rất không ngạc nhiên, hàng này chỉ tủm tỉm cười đầy thâm ý nhìn ngược lại khiến nàng càng không có chốn dung thân.
“Các ngươi…”
“Được rồi! Hiện tại ta đang có việc gấp, không rảnh ở đây diễn cái tuồng tranh giành tình nhân máu chó này với ngươi đâu.” - Thái độ của Thanh Lân và Mỹ Đỗ Toa đều đã rõ ràng, Tiêu Thiên cảm thấy không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, lúc này lạnh nhạt lên tiếng ngắt lời.
“Muốn chết!” - Vốn đã một bụng nộ hỏa khi tận mắt thấy cả người mình thích lẫn người mình hâm mộ đều bị một tên nhân loại ôm trọn vào lòng, bây giờ lại còn bị hắn mở miệng mắng, Yêu Thông rốt cuộc nhịn không được động thủ.
“Cửu U Song Sát”
Vù!
Chỉ thấy vị Thiếu tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng này vừa quát lên một tiếng đã xuất hiện trước mặt Tiêu Thiên, mười ngón tay chụm lại thành hai đầu hắc xà mổ về phía mục tiêu.
Khoan hãy nói, mặc dù Yêu Thông làm người có chút ngu ngốc nhưng đẳng cấp thập tinh Đấu Hoàng bày ra đó, một kích đánh lén này của hắn nhìn như giận quá hóa làm liều nhưng sự thật là không hề đơn giản như vậy. Nhanh, mạnh, hiểm và ẩn giấu hậu chiêu đều có đủ thì sao có thể đơn giản được đây.
Đáng tiếc, đối diện hắn lại là Tiêu Thiên.
“Amaterasu”
Keng! Phừng!
Toàn thân vẫn bất động, thậm chí còn có dư lực hưởng thụ mềm mại cùng thơm tho của Mỹ Đỗ Toa trong lồng ngực, nhưng chỉ bằng một cái trừng mắt, Tiêu Thiên đã khiến tình huống trở nên náo loạn.
“Thiếu chủ, cẩn thận!”
Nương theo hai tiếng quát một trầm thấp, một sắc lạnh đồng loạt vang lên, chỉ thấy gã to con gọi Yêu Lực bất thình lình “ầm!” một tiếng đã xuất hiện như một ngọn núi chắn trước mặt Yêu Thông, cùng lúc đó lão giả tên Yêu Cung cũng đã vô thanh vô tức tới sau lưng Tiêu Thiên, đoản kiếm sắc lẹm nhắm thẳng hậu tâm người sau đâm tới.
“Hừ!”
Ầm! Uỳnh!
Pha giao phong chớp nhoáng bắt đầu nhanh, kết thúc càng nhanh khi một vụ nổ rất lớn xảy ra. Đại lượng khói bụi cản tầm nhìn, phong bạo dữ dội khiến cảm nhận mọi người về không gian cũng giảm, cho nên cả hai bên đều quyết định tạm thời dừng tay.
Lát sau, khi khói bụi dần theo gió bay đi và phong bạo dần lắng xuống thì tràng cảnh mới dần hiện ra trong mắt mọi người. Chỉ thấy Yêu Thông vẫn ổn, quần áo và đầu tóc có chút tán loạn chật vật nhưng ít nhất là không bị thương. Tuy nhiên, Yêu Lực và Yêu Cung hai đại Đấu Tôn thì không tốt như vậy.
“Lực thúc! Cung thúc, hai người không sao chứ?”
“Khụ! Thiếu chủ, chúng ta không sao.”
To con gọi Yêu Lực dùng bản thân che chắn Thiên Chiếu cho Yêu Thông nên bị ngọn lửa đen quấn thân. Mặc dù kịp dùng đấu khí mạnh mẽ của Đấu Tôn hóa giải đi, nhưng da thịt vẫn chịu cháy xém không nhẹ. Nếu không phải bản thể là một đầu Cửu U Địa Minh Mãng mạnh mẽ, sợ rằng thương thế của hắn sẽ phải nặng hơn nhiều.
Lão giả Yêu Cung cũng tương tự. Thân là một Đấu Tôn trung kỳ thiên hướng tốc độ, cả thân thủ lẫn cảm quan không gian của hắn đều rất mạnh nên dù bị Wanda xuất kỳ bất ý ra tay từ sau lưng thì lão đầu này vẫn kịp rút lui. Đương nhiên là sau khi bỏ lại một cái giá nhỏ.
“Thế nào, thử nhau như vậy đã đủ chưa, ba vị?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 439: tái hợp!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 439: Tái hợp!
Danh Sách Chương: