Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 457: bạch!

Trang chủ
Đồng Nhân
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 457: Bạch!
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nàyyyyy… thức dậy điiiii…”



“Thức dậy điiiii… Nàyyyyy…”



“Ai… đó!?”



“Thức dậy đi nàooooo…”



Mơ hồ, tất cả mọi thứ đều mơ hồ. Từ tiếng ai đó không ngừng gọi văng vẳng bên tai, tới cảm giác toàn thân đau nhức như bị xé thành từng mảnh nhỏ, đến nỗi dù đã cố hết sức để mở mắt để nhìn xem nhưng cũng chẳng nhìn thấy được gì ngoài những chấm sáng mơ hồ.



Mặc dù vậy thì hắn vẫn cố. Cố để biết chuyện gì đang xảy ra. Cố vì lời hứa sẽ quay trở về. Cố để không phải chết thêm lần nữa.



Không biết bao lâu sau.



“Ngủ thế đủ rồi đấy, nhanh thức dậy đi thôi.”



Thanh âm lanh lảnh lần nữa vang lên, vẫn xa lạ như trước đó, nhưng đã rõ ràng và gần bên tai hơn hẳn.



“Ừmmm… ta… đây là…” - Đôi mắt dần lấy lại được khả năng nhìn, và rồi đập vào mắt Tiêu Thiên lúc này là một vùng không gian trắng xóa không trời, không đất, không bắt đầu, cũng không điểm cuối: “Đây là… nơi nào?”



“Bên ngoài Tam thập tam thiên, hay còn có cái tên khác là Thiên Ngoại Thiên.”



“Ngươi…” - Nghe thấy phía sau mình có tiếng người, Tiêu Thiên gian nan quay đầu lại: “Ngươi… là ai?”



Bay tới bay lui, bay qua bay lại trước mặt Tiêu Thiên giờ đây là một người nhưng không phải người, tiên nhưng không phải tiên. Chính xác mà nói, nàng hẳn là một tinh linh.



“Ta à?” - Cô nàng chỉ cao trên dưới mười lăm centimet, sau lưng lấp lánh bốn chiếc cánh chuồn chuồn tỏa ra ánh sáng vàng óng thần thánh vừa lượn qua lượn lại đáp: “Ngươi có thể gọi ta là tiểu Vũ.”



“Tiểu Vũ… sao?” - Lần nữa gian nan cố gắng ngoảnh đầu, Tiêu Thiên lại hỏi: “Ngươi có thể cho ta biết, chuyện gì đang xảy ra không?”



“À, có thể hiểu ngắn gọn là ngươi… chết rồi.”



“Chết!? Sao ta lại chết?” - Đáp án của cô nàng tinh linh gọi tiểu Vũ khiến Tiêu Thiên chấn động không thôi.



“Để ta nghĩ xem. Ừm, mẹ nuôi nói ngươi sớm muộn cũng phải chết thêm một lần, cho nên nhân dịp này chết đi cho bớt việc.”



“Mẹ nuôi?” - Càng nói càng ra nhiều vấn đề, Tiêu Thiên cảm thấy hình như mình đã vướng vào thứ gì đó vô cùng kinh khủng: “Cái kia… ta có thể… trở về không?”



“Có chứ. Lần này ngươi chết chính là để danh chính ngôn thuận trở về đấy.”



“À, được trở về là tốt rồi.” - Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Tiêu Thiên bắt đầu chuyển sang quan tâm chuyện hiện tại hơn sau khi không còn nỗi lo tính mạng: “Tiểu Vũ, ngươi là ai vậy? Tại sao ta lại ở đây?”



Khoan hãy nói, khả năng nhìn quay trở lại cùng với đầu óc đã thư giãn hơn, Tiêu Thiên bây giờ mới nhận ra tinh linh gọi tiểu Vũ này thực sự rất xinh đẹp. Da thịt mịn màng không tì vết, khí chất thần thánh, chiếc váy ngắn bó sát để lộ ra đôi chân thon gọn dài miên man, vòng một không lớn không nhỏ càng tô điểm cho vòng eo con kiến trở nên nổi bật. Mà tạm gác lại dáng người chuẩn đến không thể chuẩn hơn kia, thì gương mặt nàng lại toát lên vẻ đẹp cực kỳ… không chân thật. Nàng ở đó, hắn nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong lòng lại không dậy nổi nửa điểm cảm giác muốn sở hữu, muốn yêu thương, muốn chạm vào v.v. không có bất kỳ một cảm xúc, cảm giác nào ngoài ý nghĩ “hãy cứ ở đó để ta nhìn thấy là được” vô cùng kỳ quặc.



Trở lại với câu hỏi trước đó.



“Ta là phát ngôn viên của thiên địa, cũng chính là người ngươi gọi bằng Hệ Thống đấy. Về phần tại sao ngươi ở đây, thì như đã nói, ngươi cần phải chết để trở về an toàn, nhưng làm như vậy sẽ khiến Luân Hồi đại nhân không hài lòng, cho nên mẹ nuôi mới bảo ta giữ ngươi ở đây trong thời gian ca ca ta làm việc với lão đầu kia.”



“Ngươi là Hệ Thống!?”



“Không phải. Ta chỉ là người giao tiếp với ngươi thôi, còn Hệ Thống là do mẹ nuôi tạo ra.”



“Ngươi nói tới mẹ nuôi ngươi rất nhiều, rốt cuộc nàng là ai?”



“Là tất cả những gì ngươi nghe, nhìn, thấy và có thể nghĩ ra được.”



“Cái đó… không phải là Thần sao?”



“Đúng mà cũng không đúng.”



“Hả!?”



“Các mẹ nuôi có người đang là Thần, có người đã sớm là Thánh rồi. Mà ca ca ta càng lợi hại hơn, hắn là lão công của tất cả bọn họ, hắc hắc.”



“À!” - Thông thường mà nói, Tiêu Thiên còn lâu mới tin hay phục mấy lời nói kiểu này, nhất là trong bối cảnh đối phương còn chẳng thèm bỏ thêm chút cố gắng vào lời nói, thậm chí còn cười cợt nhả như thể nó là một trò đùa vậy. Thế nhưng với những gì đã và đang diễn ra ở đây, hắn không thể không tin.



“Khoan đã! Tại sao ca ca ngươi lại là lão công của mẹ nuôi ngươi? Khẩu vị này…”



“Mẹ nuôi nhận nuôi ta trước, sau đó mới cùng ca ca kết thành đạo lữ. Ta không quen gọi nàng bằng chị dâu nên vẫn gọi là mẹ nuôi. Mà đã gọi một người là mẹ nuôi thì những người khác cũng phải gọi bằng mẹ nuôi chứ sao.” - Đang nói, hai mắt tiểu Vũ bỗng nhiên đảo một vòng, chợt bay tới bên tai Tiêu Thiên nhỏ giọng thì thầm: “Cho ngươi biết một bí mật, tuổi tác mẹ nuôi ta thế nhưng mà hơn ca ca tới tám chữ số…”



“Tiểu Vũ! Bài tập hôm nay gấp đôi nhé!”



“A! Đừng mà, con chỉ giỡn một chút… ca ca, cứu mạng!”



“Được rồi Thư Hoàng, đừng dọa tiểu Vũ nữa.”



“Hừ!”



Đang lúc tiểu Vũ lăn lộn giữa không trung khóc lóc với giọng nói đầy uy nghiêm không biết từ đâu vang vọng tới, thì giữa trời bỗng nhiên bước ra một nam tử xa lạ. Nhìn nam tử kia, Tiêu Thiên bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập lệch một nhịp. Hắn không gay, nhưng nam tử kia thực sự là… đẹp quá. So với tất cả những tồn tại đẹp nhất hắn từng thấy hai đời của mình cộng lại đều đẹp hơn, không đúng, căn bản là không thể nào so sánh được, chênh lệch này đơn giản là vô kế khả thi rồi.



“Chàng trai, cậu ổn không?”



“A! Cách quần áo đó, cách nói chuyện này…” - So với chuyện nam tử kia phất tay liền giúp mình “khỏi hẳn”, Tiêu Thiên càng để ý tới… bộ vest hắn mặc và cách xưng hô đã rất lâu rồi mới nghe kia hơn.



“Ừ, ta cũng đi ra từ nơi đó giống cậu, trải qua đủ chuyện mới trở thành được như ngày hôm nay, haha.”



“Đồng hương Trái Đất sao? Thật hoài niệm!” - Trong lòng thở dài một hơi, ngoài mặt Tiêu Thiên lại tỏ ra đầy nghi hoặc: “Mà, ngài… cần gì ở tôi?”



Nếu “Hệ Thống” không lừa hắn thì vị ca ca này của nàng nên là một vị Thánh rồi, bớt nói lời dư thừa trước mặt hắn lại thì hơn.



“Thẳng thắn nhỉ? Rất hợp tính ta.” - Nam tử áo trắng, tóc trắng, đến lông mày, lông mi cũng đều trắng cười đáp: “Để xem, nói ra nghe có thể mất lòng, nhưng hiện tại thì cậu chẳng có gì ta cần cả. À không, nếu nói cho đúng thì ta cần cậu sống tiếp và mạnh lên nhanh hơn chút nữa, bởi vì sắp hết danh ngạch rồi.”



“Danh ngạch? Danh ngạch làm gì chứ?”



“Cái đó sau này hãy nói, nếu không còn gì là thú vị cho những người đang dõi theo cậu đằng sau màn hình này nữa.”



“Màn hình!? Màn hình nào?” - Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng thấy cái màn hình nào, cuối cùng Tiêu Thiên đành phải quay lại nam tử áo trắng: “Vậy… trí nhớ của tôi sẽ bị xóa trắng sau khi rời khỏi đây sao?”



“Ừ, cho cậu tới đây vốn đã phạm luật, để cậu nhớ về những thứ biết ở nơi này sẽ gây đại loạn, cho nên việc gì phải xảy ra tất phải xảy ra thôi.”



“Ồ? Thần Thánh như ngài cũng phải tuân theo luật lệ sao?”



“Chúng ta là người đặt ra và quản lý luật lệ của thiên địa, nếu chúng ta không tuân thì còn ai tuân nữa. Cậu nghĩ xem, cha ăn mặn - con khát nước, vua làm sai - đất nước sụp đổ, đến ta hay Thư Hoàng cấp độ này mà làm sai thì… hahaha.”



“Cũng đúng nhỉ.”



“...”



“...”



Bầu không khí bỗng nhiên trở nên kỳ quặc khi hai người nam nhân cứ thế im lặng nhìn nhau. Càng đáng sợ hơn là Tiêu Thiên trong lòng bỗng nhiên không hiểu dâng lên cảm giác kỳ quặc với… nhan sắc người đối diện. Nhắc lại lần nữa là hắn không gay, chỉ là gương mặt kia, da thịt đó…



“Khụ! Thật thất lễ nhưng hình như tôi chưa biết tên ngài.”



“Cậu có thể gọi ta là Bạch, còn tên thật của ta chưa nên xuất hiện ở đây.”



“À! Vậy Bạch… đại nhân, không biết khi nào tôi có thể trở về được thế?”



“Ồ? Ta tưởng cậu sẽ tò mò rất nhiều chuyện về ta, về nơi này, về tất cả mọi thứ chứ?”



“Vâng, tôi tò mò chứ, vô cùng tò mò nữa là đằng khác, nhưng mà… có tác dụng gì đâu. Dù sao rời khỏi đây tôi sẽ quên hết mọi thứ thôi, đã vậy thì cứ để chuyện đó lại đến khi nào đủ bản lĩnh rồi biết sau cũng được.”



“Đủ khôn ngoan, haha!” - Bạch lại cười dài đầy hài lòng, lát sau mới chậm rãi nói: “Tốt rồi, nếu cậu đã gấp trở về như thế thì thôi, ta không tốn thời gian vô ích ở đây nữa. Ở đây ta có một phần quà nhỏ xem như quà gặp mặt, hy vọng nó sẽ giúp cậu trưởng thành nhanh hơn.”



Dứt lời, Bạch búng tay bắn ra một luồng sáng màu trắng tinh, trước khi Tiêu Thiên kịp nhận ra thì nó đã nhập vào người hắn và biến mất không thấy tăm tích.



“Cảm ơn ngài, Bạch đại nhân.” - Không biết ánh sáng trắng kia là gì, nhưng đã là đồ của Thần Thánh hẳn là sẽ không dỏm a. Nghĩ như vậy nên Tiêu Thiên vội vàng chắp tay cảm ơn.



“Ừ, như đã nói, mọi chuyện cậu nghe, nhìn, đoán ra tại đây tất cả sẽ bị xóa trắng khỏi ký ức của cậu, ngoại trừ món quà vừa rồi của ta và câu nói cuối cùng này.



Nhớ kỹ, Thần đến cuối cùng cũng chỉ là tu luyện giả ở đẳng cấp cao hơn. Họ không toàn năng và cũng chẳng vô địch. Vì thế, nếu như không may đứng ngược chiến tuyến thì cứ nhìn kỹ, nghĩ kỹ, tính kỹ rồi dũng cảm tiến lên là sẽ luôn có cơ hội.”



“Cái đó… tôi nhớ rồi. Lần nữa cảm ơn ngài và hẹn gặp lại.”



“Ừ, ta chờ ngày được gặp lại cậu.”



Vụt!



Ngay khi Tiêu Thiên vừa hóa thành những điểm sáng lấp lánh chậm rãi biến mất khỏi nơi được gọi là Thiên Ngoại Thiên này, thì cũng là lúc bên cạnh Bạch hiện ra một nữ nhân mang vẻ đẹp phi nhân loại khác.



“Tặng cho cậu ta cái đó… thật tốt không?”



“Tốt hay không, thời gian sẽ trả lời. Nếu cậu ta thực sự sa đọa chỉ với từng đó quyền năng thì danh ngạch kia anh không cần cũng được.”



“Ừm, em hiểu rồi.” - Khẽ gật đầu, ánh mắt nữ nhân chợt chuyển ra con chuồn chuồn nhỏ đang rón rén nấp sau vai Bạch, giọng chậm rãi nhưng có gì đó cực kỳ đáng sợ: “Tiểu Vũ, vừa rồi ta nghe con nói cái gì đó liên quan đến tuổi tác của chúng ta phải không?”



“A! Không có! Con…”



“Thự Quang Thư Viện, quét dọn một tháng, nói thêm một câu gấp đôi tới chết.”



“A, đừng mà! Anh hai, cứu tiểu Vũ…”



“Cái đó… Nhã Điển, một tháng thì hơi… có thể nào…”



“Hả!?”



“Khụ… không có gì, anh chỉ muốn nói là một tháng tới anh cần bế quan trị thương, nếu mọi người có hỏi thì phiền em giải thích thay anh thôi. Luân Hồi đại nhân cũng thật là, hạ nặng tay như vậy…”



“Hừ!”



Nhìn Nhã Điển quay người rời đi, Bạch mới thở dài một hơi, ánh mắt chợt hướng về phía màn hình cười nói: “Chương này đến đây là hết rồi, mọi người tiếp tục theo dõi tiểu tử Tiêu Thiên kia từ chương sau nhé. Xin lỗi vì đã nhảy sang chiếm sóng bên này. Tạm biệt và hẹn gặp lại.”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đồng Nhân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả N/A.
Bạn có thể đọc truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần Chương 457: Bạch! được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close