“Đường cốc chủ, hôm nay mạo muội làm phiền. Tại hạ Vô của Tề Thiên Cung có lễ!” - Nghĩ rằng người ta đáng tuổi cha chú, đẳng cấp lại cao hơn, vẫn là nhất tông chi chủ nên Tiêu Thiên cũng không mất lễ nghĩa, lúc này không cao ngạo, không xiểm nịnh chủ động chắp tay chào trước.
Đối diện, đoàn người Phần Viêm Cốc thấy hắn như thế liền dồn hết ánh mắt về phía ghế chủ nhà, nơi lão giả gầy gò mặc áo bào đen đang ngồi.
“Người đến là khách, hai vị không cần khách khí. Mời ngồi.” - Thản nhiên đáp lời xong, lão giả mới cao giọng gọi: “Người đâu, dâng trà!”
Tiêu Thiên không nói hai lời liền ngồi xuống một ghế trống. Mà Yêu Minh thấy hắn như thế cũng an tọa bên cạnh. Thái độ cực tùy ý.
“Vừa rồi Vô các hạ đã tự giới thiệu, vậy ta cũng trả lễ cho ngài. Ta là Đường Chấn, hiện tại đang là Cốc chủ Phần Viêm Cốc.” - Dứt lời, ánh mắt Đường Chấn dừng lại trên người Yêu Minh: ”Không biết vị bằng hữu này…”
“Là bằng hữu của ta, lần này chỉ là tiện đường đi cùng. Danh tính của hắn có chút mẫn cảm, mong Đường cốc chủ lượng thứ.”
“Như vậy… sao?”
Tiêu Thiên đương nhiên biết câu trả lời này rõ ràng không phải là những gì Phần Viêm Cốc muốn nghe, nhưng ba chữ Tề Thiên Cung đâu phải tồn tại vô nghĩa. Vì thế, bọn họ không muốn lượng thứ cũng phải lượng thứ.
Mà hắn đã không muốn nói, Đường Chấn cũng không có ý định hỏi thêm, lúc này khẽ gật đầu hỏi tiếp: “Vậy thì không biết hôm nay hai vị đến Phần Viêm Cốc có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám. Nhưng mà ta có thứ này muốn Đường cốc chủ xem qua,” - Khẽ nhấp một ngụm trà, Tiêu Thiên lật tay lấy ra một chiếc hộp gấm màu đỏ tươi đủ lớn để thả vào bên trong một quả bóng đá đem nó đặt xuống bàn: “Mời ngài!”
Trừ bỏ hai người Tiêu Thiên, tất cả mọi người đều cau mày nhìn về phía hộp gấm kia, ánh mắt vừa tò mò, vừa phòng bị. Lát sau, được Đường Chấn gật đầu ra hiệu, đích thân Xích Hỏa một vị trưởng lão mới tự mình đến nhận hộp gấm rồi đem lên.
“Cốc chử!”
“Ừm!” - Hộp gấm cũng không có gì thần kỳ, chỉ là một loại hộp bình thường được bọc vải gấm màu đỏ mà thôi. Thế nhưng thứ chứa bên trong nó mới đáng nói.
Cạch!
“Đây là…”
Nắp hộp vừa được bật ra, bên trong nhất thời bắn ra một loại ánh sáng màu đỏ hồng, vừa chói lóa mà nóng bỏng như hòn than, đồng thời còn… thơm ngào ngạt một mùi hương cực kỳ khó giải thích, nhưng để người ta ngửi vào là bất kể nam - nữ đều phải say mê.
“Đây là… đan dược sao?”
“Chính xác! Là một viên hàng thật giá thật… Bảo Đan!”
“B-Bảo… Bảo Đan! Không thể nào!”
“Là đan dược cấp tám trong truyền thuyết, hay còn gọi là Bảo Đan… sao?”
“...”
Lời này của Tiêu Thiên không thể nghi ngờ là sét đánh bên tai tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả Đường Chấn. Riêng cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh thì không quá mức tỏ ra thất thố, ngược lại là tò mò nhiều hơn nhìn chằm chằm “tiểu mặt trời” bên trong hộp gấm.
“Có phải Bảo Đan hay không, tin chắc lấy lịch duyệt và thói quen “yêu thích luyện đan dù bản thân không thể” của Đường Cốc chủ có thừa khả năng giúp ngài nhận ra rồi, nhỉ?”
Nghe được lời Tiêu Thiên, Đường Chấn một mặt không nỡ đem nắp hộp gấm đóng lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng nhìn lên: “Vô các hạ, ngươi làm chuyện này là có ý gì?”
Đan dược cấp tám, hay Bảo Đan, bất kể là tác dụng gì cũng đều đã không thể dùng khái niệm đan dược thông thường để đánh giá, bởi vì chúng đã có linh tính, nói cách khác là có tính mạng, thuộc về phạm trù sinh linh. Đó là về tình, còn về lý, thứ này đơn giản là có tiền cũng không mua được, bởi vì mỗi viên Bảo Đan ra đời đều là chí bảo, không ai mà không giấu diếm, cất giữ, bảo vệ còn hơn cả mạng mình.
Hay nói ngắn gọn là… vô duyên vô cớ đưa ra như thế này, chắc chắn là có tà, cũng có yêu!
“Khoan hãy nói về chuyện đó. Không biết Đường cốc chủ và mọi người có nhận ra đây là đan dược gì không?”
“À! Chuyện đó…”
Trước hết là ngẩn người, sau đó chuyển sang nhướng mày, cuối cùng dừng lại tại cau mày thật sâu. Khỏi nói thì Tiêu Thiên cũng đã biết đáp án.
“Đổi một câu hỏi khác. Lôi Lệ Phong Hành Tán hẳn là mọi người đã nghe qua rồi chứ?”
“Chính là loại Tân Dược một mà hai, hai mà một thần kỳ đã giúp Tề Thiên Cung các ngươi giành thắng lợi chung cuộc trên Đan Hội đấy sao?”
“Không sai!” - Tiêu Thiên khẽ gật đầu, cười nói: “Lôi Lệ Phong Hành Tán thắng tại Đan Hội, phân nửa lý do là bởi Đan Tháp gián tiếp cảm ơn Tề Thiên Cung chúng ta đã cứu bọn họ một mạng. Mà thôi, hôm nay ta không đến đây để khoe khoang chuyện đó.
Quay lại vấn đề chính. Vậy thì Đường cốc chủ, nếu ta nói Bảo Đan trong tay ngài mang mọi đặc tính của Lôi Lệ Phong Hành Tán, khác biệt nhỏ duy nhất là nó cấp tám sẵn chứ không cần kết hợp với bất kỳ ai, ngài nghĩ sao?”
“A!”
Không chỉ Đường Chấn bất ngờ tới ngẩn người, mà tất cả những người khác trong đại sảnh, bao gồm luôn Yêu Minh đều giật mình kinh ngạc.
Tân Dược cấp tám, tự bảo quản, có khả năng trưởng thành, dùng vào cung cấp một lượng đấu khí tương đương tổng sản lượng một nhất tinh Đấu Thánh v.v. cứ thế bị hắn không nói không rằng đưa ra? Thật hay giả?
“Ta… vẫn câu hỏi cũ. Ngươi làm vậy là có ý gì?” - Rất nhanh liền hồi thần từ trong kinh ngạc, Đường Chấn lần nữa trầm giọng hỏi. Lần này thậm chí còn nghiêm nghị hơn cả trước đó.
“Ta muốn…” - Ánh mắt Tiêu Thiên đảo qua cả phòng một lần, vô tình hay cố ý dừng lại trên người tiểu mỹ nhân đứng cạnh Đường Chấn hai giây khiến nàng giật thót mình, cuối cùng mới dừng lại trên người ông lão Cốc chủ này, nói: “Ta muốn Cửu Long Lôi Cương Hỏa!”
“Không có khả năng!”
Ầm! Ầm! Ào! Ào! Ào!
Đường Chấn quát lớn, khí thế thập tinh Đấu Tôn chợt bùng lên mạnh mẽ. Hành động này vừa ra, các trưởng lão trong đại sảnh cũng đứng phắt dậy, đồng thời thả ra khí thế của mình. Thái độ cực kỳ cương ngạnh mà rõ ràng.
Đối với việc Đường Chấn nói riêng và Phần Viêm Cốc nói chung từ chối, Tiêu Thiên sớm đã tính tới. Dù sao Cửu Long Lôi Cương Hỏa thế nhưng mà là chí bảo, là lập Cốc hỏa diễm của bọn họ, đương nhiên có thể dễ dàng đưa ra như vậy được.
“Đường cốc chủ, lần này ta đến rất có thành ý. Ngài và các vị trưởng lão nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện. Đánh nhau… không nên đâu.”
Cạch!
Yêu Minh là người thông minh, chỉ một cú đặt tách trà xuống hơi mạnh phát ra âm thanh của Tiêu Thiên thôi là đủ để hắn biết mình nên làm gì.
Bùng! Vù! Vù! Vù!
“Đ-Đấu… Đấu Thánh…”
“K-Kẻ lạ mặt này… vậy mà… vậy mà lại là… Đấu Thánh…”
“Ta… khụ… ta không chịu được… phụttttt…”
“...”
Khí thế Đấu Thành tràn ra xung quanh bóp méo không gian tới nứt vỡ ra từng mảnh không gian liệt phùng đen ngòm. Vài tên trưởng lão yếu hơn thậm chí còn nhịn không được ngã ngồi ra ghế, trên miệng không ngừng phun ra máu tươi vô cùng chật vật. Mà đến trưởng lão cấp Đấu Tôn còn không chịu nổi loại uy áp như sóng to gió lớn này thì một người trẻ như cô nàng làm sao đứng vững được đây.
“Ph-Phụ thân… ta…”
“Hỏa Nhi… tới sau lưng… ta”
“Thủ hạ lưu tình!”
Đang lúc một thập tinh Đấu Tôn như Đường Chấn vừa phải vất vả chống đỡ uy áp, lại còn phải vừa cố gắng bảo vệ cho cô gái kia, thì một âm thanh già nua nghe có chút bất đắc dĩ chợt vang lên. Theo ngay sau đó là hình ảnh một ông lão râu tóc bạc phơ, một thân ma bào như quỷ dị hiện ra giữa đại sảnh phụ mọi người chống đỡ uy áp từ Yêu Minh. Đáng tiếc, có tâm nhưng không có tầm, ông lão mới đến này rốt cuộc cũng chỉ là bán Thánh mà thôi.
“Ồ! Lão bất tử này vậy mà còn chưa chết?” - Ở phía đối diện, Yêu Minh có vẻ như nhận ra người đến là ai, lúc này liền chậm rãi thu hồi khí thế.
Thấy đối phương thu tay, ông lão mới đến cũng thở phào một hơi, chợt chắp tay khách khí nói: “Đa tạ hai vị nể mặt.”
“Đường thái thượng, ngưỡng mộ đã lâu!” - Đối phương lễ, Tiêu Thiên cũng lễ. Còn mà muốn đánh nhau, hahaha…
“Không dám! Chỉ là một lão già gần đất xa trời mà thôi.” - Ông lão mới đến cũng không vì Tiêu Thiên cười nho nhã mà buông lỏng, bởi vì mù cũng nhận ra tên Đấu Thánh kia nghe hắn làm việc, lúc này chắp tay trịnh trọng đáp: “Vị… công tử này, chuyện vừa rồi ngươi nói, lão hủ cũng đã nghe qua. Ngươi muốn Cửu Long Lôi Cương Hỏa, không phải là chúng ta không muốn cho, mà căn bản là không thể cho.
Thứ này được lịch đại Cốc chủ Phần Viêm Công tích huyết bồi dưỡng, trải qua mấy trăm năm đã triệt để cùng huyết mạch Đường gia chúng ta thân thuộc. Nếu bây giờ cưỡng ép bóc đi sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng. Mong ngươi hiểu cho.”
“Nếu như vấn đề chỉ là như thế thì không thành vấn đề.” - Tiêu Thiên mới chẳng bị một vấn đề bé xíu như thế cản đường, lúc này vẫn một bộ cười vô hại nói: “Cửu Long Lôi Cương Hỏa, ta có cách lấy đi an toàn mà không ảnh hưởng tới huyết mạch Đường Gia các ngươi.
Ngoài ra, để làm đền bù cho Phần Viêm Cốc, viên Bảo Đan gọi Dục Hỏa Trùng Sinh Hoàn kia tặng cho các vị miễn phí. Hơn nữa…”
Vù!
“...đây là dược liệu cần thiết để luyện Dục Hỏa Trùng Sinh Hoàn, chỉ cần các vị thu gom đủ, Tề Thiên Cung chúng ta sẽ giúp các vị luyện đan miễn phí, đảm bảo thành công 100%.
Cuối cùng, theo ta được biết thì đấu kỹ trấn phái của Phần Viêm Công là Thiên Hỏa Tam Huyền Biến vốn chỉ là tàn quyển. Nếu các vị giao Cửu Long Lôi Cương Hỏa cho ta, ta sẽ tặng lại các vị bản đầy đủ của nó, đồng thời miễn phí thêm một môn công pháp tu luyện ra “giả dị hỏa” đủ xếp thứ 24 trên Dị Hỏa Bảng nữa.”
Lời này vừa ra, cả đại sảnh đều chết lặng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 474: phần viêm cốc
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 474: Phần Viêm Cốc
Danh Sách Chương: