Truyện Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm - Cung Tâm Văn : chương 21
Hắn sợ mình sẽ giống những lần trước, "tỉnh dậy" trong bóng tối, mở mắt ra chỉ thấy một màn đêm đen đặc cùng với hai đôi mắt đỏ ngầu.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai con ma vật lại phát ra tiếng cười như con người hì hì hì, hì hì hì.
Dường như chúng nó đang cảm thấy hưng phấn vì lại sắp được thưởng thức một bữa tiệc lớn.
Chúng nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để bò đến, quấn những cái lưỡi nhớp nháp lên cơ thể vừa mới thức tỉnh của hắn.
Mang theo sự sợ hãi như vậy, Diệp Bùi Thiên miễn cưỡng mở mắt ra.
Trước mắt có một luồng ánh sáng màu vàng ấm áp.
Một cây gậy huỳnh quang nằm lặng lẽ trước mặt hắn.
Qua một đêm, nó vẫn phát ra thứ ánh sáng yếu ớt nhu hòa.
Không khí buổi sáng trong lành phả vào mặt Diệp Bùi Thiên, hắn ngồi dậy trong tia nắng sớm.
Một con bướm đậu trên bãi cỏ bị động tác của hắn làm giật mình, liền dang rộng đôi cánh mềm mại, mang theo những giọt sương trên cây cỏ, trong nắng sáng mong manh, bay về hướng bầu trời trong xanh
Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nằm trên cái đệm gần Diệp Bùi Thiên, đang phát ra những tiếng ngáy khò khè mà ngủ ngon lành.
Một cô bé khoảng sáu bảy tuổi đang ngồi trên gốc cây cách hắn không xa.
Cô bé duỗi một ngón tay trắng nõn nà, khiến mấy đồng tiền xu bay lơ lửng giữa không trung, lúc thì biến thành cây kim dài, lúc thì biến thành một lát cắt mỏng, dường như cô bé xem đây là một trò chơi nên chơi rất vui vẻ, thậm chí còn bật cười khúc khích.
Cha cô bé đang khom người nhặt củi khô trên mặt đất gần đó.
Hai cô gái trẻ tuổi đang vây quanh đống lửa và một cái nồi đất thì thầm nói chuyện.
"Đây là rắn đúng không? Thật sự có thể ăn được sao?"
"Nhất định có thể ăn được, đồ Thiên Tầm bắt có gì mà không ăn được?"
Trong nồi đang sôi bốc khói ùng ục, một mùi thơm kì lạ tỏa ra giữa mùi hương cây cỏ thiên nhiên nơi đây.
Thế giới trước mắt Diệp Bùi Thiên, cuối cùng trong những tiếng ồn ào này, sương mù cũng tan đi biến mọi thứ trở nên chân thật.
Hắn mở bàn tay đang đặt trên trán mình,
Cuối cùng cũng trốn thoát,
Là thật,
Hắn nghĩ.
"Anh có ăn cái này không?" Có người đang nói chuyện với hắn.
Diệp Bùi Thiên bối rối buông tay xuống.
Cả người Sở Thiên Tầm nhuộm đẫm sương sớm đang đứng trước mặt hắn, trong lòng ôm một đống quả sơn trà vàng óng.
Trong miệng cô ngậm trái cây nên nói chuyện không rõ, giơ tay ném một cành sơn trà vào lòng Diệp Bùi Thiên.
Mọi người reo hò xông tới, vui vẻ chia sẻ những quả sơn trà màu sắc thơm ngon trong tay Sở Thiên Tầm.
Cả đường đi đều ăn bánh bích quy và khoai lang vụn, trái cây tươi đúng là vô cùng hấp dẫn đối với bọn họ.
"Bên trong cánh rừng kia, có một đám sơn trà đã chín một nửa, mọi người có thể đi hái." Sở Thiên Tầm chỉ chỗ: "Cố gắng hái nhiều một chút, sau này có thể sẽ không gặp lại được."
Mấy cô gái vui vẻ reo hò, liền cầm dụng cụ đi về hướng rừng cây, Phùng Tuấn Lỗi cũng đi theo.
Giang Tiểu Kiệt vừa mới tỉnh ngủ, xoa mắt cũng định đi theo.
Sở Thiên Tầm kéo cậu lại: "Tiểu Kiệt, em ở lại, giúp chị một chút."
Mỗi khi Sở Thiên Tầm kêu Giang Tiểu Kiệt làm việc, thằng bé đều vô cùng vui vẻ tựa như đạt được vinh dự gì đó, lần này cũng giống vậy, nghe cô nói vậy thằng bé liền lập tức dừng lại.
Một thanh đao sắc bén được đưa tới trong tay Giang Tiểu Kiệt.
Danh Sách Chương: