Truyện Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm - Cung Tâm Văn : chương 34 - chương 17-2
Tận Thế Chi Ma Chủng Hàng Lâm - Cung Tâm Văn
-
Cung Tâm Văn
Chương 34 - Chương 17-2
Gương mặt anh Uy này đầy vẻ hung ác, vẻ mặt ngạo mạn kiêu căng, trên quần áo đều có vết máu nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì.
Mặc dù lúc này trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười, Sở Thiên Tầm cũng mở chốt an toàn của khẩu súng lục.
Bọn họ đi ngược ánh hoàng hôn, cái bóng bị kéo thật dài trước người.
Khi bóng đen trên mặt đất sắp chạm vào Sở Thiên Tầm, cô đột nhiên cảnh giác, nhảy ra sau cách một khoảng xa, tránh đi cái bóng kia.
Nụ cười trên mặt người đàn ông gọi là anh Uy này không giữ được nưa, hắn bình tĩnh bước lên trước hai bước, bóng đen trên mặt đất kéo dài đến gần Cam Hiểu Đan.
Cam Hiểu Đan phát hiện tay của mình đột nhiên lại cử động.
"Chuyện gì vậy? Mình bị làm sao vậy?" Cam Hiểu Đan kinh hoảng la lên.
Cơ thể của cô không còn chịu sự khống chế của bản thân, cô siết chặt vai Phùng Thiến Thiến đang đứng sau lưng, lưỡi dao giấu phía sau chuẩn bị đối phó kẻ thù lại đột nhiên không chút lưu tình mà đặt lên chiếc cổ non nớt của Phùng Thiến Thiến.
"Thiến Thiến!" Phùng Tuấn Lỗi vốn dĩ đang che chở bọn họ thấy vậy lập tức cuống lên: "Em gái Hiểu Đan, cô làm sao vậy!"
"Tôi, tôi cũng không biết, tôi không thể điều khiển cơ thể mình được." Cam Hiểu Đan lo lắng khóc lên, cô bất lực bóp cổ Phùng Thiến Thiến, hai chân lại không nghe điều khiển mà lui về bên cạnh người đàn ông.
"Ha ha, không đoán được đúng không?" Anh Uy cười to, hắn nhìn Sở Thiên Tầm đã nhanh chóng tránh ra: "Tốc độ nhanh như vậy, cô cũng thức tỉnh" Siêu năng lực "rồi đúng không?"
"Tôi đoán cô là" Siêu năng lực "loại tốc độ. Giới thiệu một chút, tôi là Trần Uy, cô cũng thấy, siêu năng lực của tôi là cái bóng." Hắn chỉ một người đàn ông đứng bên cạnh: "Đây là anh em của tôi, A Vĩ, khả năng của anh ta là dùng lửa."
Người đàn ông cao gầy đứng bên cạnh Trần Uy búng tay một cái, trên tay hắn xuất hiện một tia lửa nhỏ.
Những thứ dị năng này trong mắt người bình thường là rất đáng kinh ngạc, nhưng trong mắt Sở Thiên Tầm đây chẳng qua chỉ là một trò xiếc vừa lố bịch vừa buồn cười được biểu diễn bởi những thánh đồ mới kích phát được dị năng mà thôi.
Cô im lặng đối mặt với Trần Uy, đột nhiên thay đổi sắc mặt, mỉm cười.
Khi Sở Thiên Tầm trầm mặt, cảm giác như cô là người lạnh lùng đã trải qua trăm ngàn chuyện, thể nghiệm hết những thế sự xoay vần trong cuộc đời.
Nhưng khi cô cười lên, trong nháy mắt lại giống như một thiếu nữ không rành thế sự, đôi mắt ngấn nước mỉm cười nhìn qua, khiến đối phương không khỏi thả lỏng cảnh giác.
"Anh Uy," Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói, giống như người đối diện không phải một tên côn đồ hung ác đang cầm dao uy hiếp đưa nhỏ: "Không có gì quan trọng, chúng ta cũng không có thù hận, sao phải căng thẳng như vậy."
Sở Thiên Tầm cất khẩu súng vào, giang tay ra, ra hiệu trên tay không có vũ khí: "Ngài cần gì cứ nói thẳng. Nếu có thể làm được thì chúng tôi sẽ làm."
"Đừng tới đây!" Trần Uy vô thức lui về sau hai bước, khiến Cam Hiểu Đan cũng đi theo lùi lại.
Trước đây, hắn vốn dĩ muốn lôi kéo người phụ nữ này về bên mình, nhưng vào lúc này, trực giác lăn lộn trong xã hội bao nhiêu năm đã nói cho hắn biết, người phụ nữ này không đơn thuần và dễ lừa gạt như vẻ bên ngoài.
Trong nháy mắt, hắn quyết định từ bỏ ý tưởng này.
Để không mất mặt trước mặt đám đàn em, hắn đổi yêu cầu: "Đưa xe của các người cùng vật phẩm trên xe cho bọn anh, anh đây sẽ không làm khó bọn em nửa."
Sở Thiên Tầm không nói hai lời, ném chìa khóa xe cho Trần Uy, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng đã nổi sát ý.
Vì sự an toàn của Phùng Thiến Thiến và những người khác, xe và những thứ khác cô có thể bỏ, nhưng nếu Trần Uy vẫn không chịu bỏ qua. Vậy những chuyện phía sau cô cũng không kiểm soát được.
Mấy tên đàn ông giật chìa khóa lên xe kiểm tra, mở cốp phía sau nhìn thấy còn dư lại nửa thùng đồ ăn, hưng phấn reo lên.
Trần Uy cảnh giác nhìn Sở Thiên Tầm, lùi lại từng bước, mãi đến khi cái bóng thật dài sắp rời khỏi người Cam Hiểu Đan, hắn mới quay người lên xe.
Mấy chiếc xe tung bụi mù mịt, phun vào mặt đám người Sở Thiên Tầm, vênh váo tự đắc rời đi.
Cam Hiểu Đan cuối cùng cũng lấy lại được tự do, vội ôm lấy Phùng Thiến Thiến, lo lắng kiểm tra từ trên xuống dưới xem cô bé có bị thương không.
Phùng Thiến Thiến bật khóc, được cha cô bé ôm vào lòng.
Cao Yến tức giận đến dậm chân, không còn giữ hình tượng mà cô đã duy trì mấy ngày qua, bật ra vài câu thô tục.
Sau đó cô nàng lại ngồi sụp xuống đất: "Làm sao bây giờ? Thức ăn cũng bị cướp đi, lần này phải làm sao đây?"
Cô nàng nhìn chằm chằm vào ba lô cá nhân mà Sở Thiên Tầm luôn mang trên người.
Cao Yến biết rõ trong túi Sở Thiên Tầm lúc nào cũng có một ít thức ăn, nước và thuốc, nhưng cái túi nhỏ như vậy, có thể đựng bao nhiêu, bọn cô nhiều người như vậy, cho dù có ăn ít lại để dành, thì có thể kiên trì được bao lâu?
Trong lòng Cao Yến không khỏi hiện lên một chút tâm tư khác, những người đàn ông vừa nãy dường như còn lợi hại hơn Sở Thiên Tầm, trong tay còn phát ra lửa, còn có thể dùng bóng để điều khiển người, trong xe bọn họ nhất định có rất nhiều đồ ăn.
Biết vậy cô nên sớm nghĩ cách, rời đi chung với bọn họ.
Cao Yến lén nhìn Sở Thiên Tầm, âm thầm giấu suy nghĩ này trong lòng.
Sở Thiên tầm dường như không quan tâm đến chiếc xe và đồ ăn vừa đánh mất kia, cô liếc nhìn xung quanh, hai bên đường chỗ các cô đứng là những cánh đồng cà rốt, cà rốt lúc này còn chưa phát triển, trên mặt đất mọc đầy cành lá mềm dẻo xanh um tươi tốt.
"Đi thôi, trước tiên tìm một chỗ nghĩ ngơi đã." Sở Thiên Tầm chỉ vào một căn nhà nhỏ bằng đất ở sâu trong cánh đồng nơi nông dân để đồ lặt vặt.
Bọn họ tới gần căn nhà, xung quanh trống rỗng, chán nản nhận ra căn nhà cũ nát này không có thứ gì ăn được.
"Tôi chỉ tìm thấy một cái bình đất. Cạnh đó có một cái hồ nước, vòi nước ở đó vẫn hoạt động được, tôi đã đổ đầy bình rồi." Phùng Tuấn Lỗi xách một cái bình đất lớn đi tới.
Sở Thiên Tầm thành thục đào một hố đất, đồng thời cô cũng xếp nửa vòng đá quanh hố đất, tạo thành một cái bếp bằng đất (*) đơn giản.
(*) Nguyên văn là 土荨: Dịch là cây tầm ma đất. Mà mình thấy nghĩa này bỏ vào câu nó không đúng ý, không biết có phải do tác giả đánh lộn không, nên mình tự đổi theo ý mình, bạn nào hiểu thì nói mình sửa lại nha.
Cô lấy bật lửa đốt một nắm cỏ khô, rồi đốt từng nhánh cây khô.
Chờ sau khi ngọn lửa bắt đầu cháy lên, cô mới vỗ tay đứng dậy: "Đừng đứng đó nửa, nhặt mấy nhánh cây khô, nhóm lửa trước rồi nấu một bình nước đi."
Sau đó, cô lấy một quả bóng nhỏ trong ba lô ra, đó là một tấm lưới làm bằng dây câu trong suốt, quả bóng ban đầu nhìn nhỏ bé không đáng chú ý, nhưng khi mở ra lại là một tấm lưới lớn.
Sở Thiên Tầm mở lưới ra, buộc nó giữa hai cây lớn bên bờ ruộng, nhặt một thân cây dài trên đất rồi đi vào cánh đồng cà rốt rậm rạp.
Cô lấy thân cây vừa đi vừa đập mạnh, một lúc sau, một con gà rừng màu nâu xám bay từ trong ruộng ra, con gà vội vàng dang rộng đôi cánh, chao liệng trên khoảng không thấp rồi va vào tấm lưới lớn trong suốt, ô lưới rất nhỏ, đầu gà lọt ra ngoài nhưng cơ thể lại bị kẹt phía sau, không tiến lui được, chỉ có thể treo trên tấm lưới mà dãy giụa.
Khi mọi người còn đang sửng sờ, Sở Thiên Tầm đã gỡ con gà rừng đang nhảy nhót lung tung xuống, vặn gãy cổ nó, ném cho Cao Yến đang canh giữ bên cạnh.
"Biết giết gà không?" Sở Thiên Tầm hỏi.
"Không," Cao Yến lắp bắp nói: "Được, tôi làm được, lấy nước sôi nhổ lông."
Dường như chỉ cần có Sở Thiên Tầm bên cạnh, cho dù có làm mất đồ ăn thì cũng không phải chuyện gì quá lớn.
Danh Sách Chương: