La Hậu cưỡi ngựa chậm rãi đi dọc theo trục đường chính của kinh thành. Bỗng dưng, có một đạo thân ảnh đứng ở giữa đường, chặn đường La Nhân Đồ.
“Trở về nói cho lão nhân kia, sự việc lần này lão tử ghi tạc trong lòng, ông ta lại nợ lão tử thêm một khoản.”
La Hậu nhàn nhạt nói.
Bóng người kia do dự một chút, thân hình nháy mắt liền biến mất.
Sau đó, La Hậu dẫn theo Văn Thiên Hành tiếp tục đi về hướng thâm cung hoàng thành.
Vào cung.
Trong ánh mắt khiếp sợ của bá quan, trong tiếng chửi ầm của rất nhiều đại thần thanh lưu, La Hậu tiến vào trong đại điện.
Cửa khép kín, trong điện chỉ có một tên hoạn quan tuổi già sức yếu, cùng với thái tử mặc mãng bào tứ trảo đằng sau rèm, không có những người khác.
La Hậu ném Văn Thiên Hành xuống đất, Văn Thiên Hành luôn nhắm hai mắt giả chết rốt cục cũng mở bừng mắt, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi đất trên vạt áo.
“Hỏa khí của La tướng quân cũng lớn quá nhỉ?”
“Văn thái phó quả thực làm quá phận, nhưng mục đích cũng chỉ là mang ý tốt, cũng là vì bảo hộ con trai, con gái của tướng quân.”
Sau tấm rèm buông, thái tử cười nói.
La Hậu thu hồi nét mặt thành thật trung hậu, lấy đao bên hông mang ra, mũi đao chạm đất, phát ra một chuỗi tiếng vang.
“Đừng giả vờ nữa, đừng tưởng rằng lão tử không biết các ngươi nghĩ gì, còn không phải là muốn dẫn con nhà lão tử nhập kinh rồi giam lỏng, khiến cho lão tử ném chuột sợ vỡ bình sao.
“Lão tử thay các ngươi bảo vệ giang sơn Hạ gia, kết quả các ngươi lại muốn động tới người nhà lão tử ở hậu phương, đây chính là con mẹ nó các người ép lão tử bỏ, giang sơn này ai muốn bảo vệ thì đi mà bảo vệ!”
La Hậu mắng.
Lời nói quanh quẩn ở trong đại điện, trong điện trầm mặc không ai nói.
“Thái phó, hãy dập đầu ba cái bồi tội La tướng quân.”
Hồi lâu sau, sau màn che kia, thanh âm thái tử thản nhiên truyền ra.
Văn Thiên Hành nghe vậy, da mặt đột nhiên giật giật, mặt già này của ông ta, xem như ném đi luôn rồi.
Nhưng, ông ta vẫn nghe lời, lui về sau ba bước, hướng La Hậu mà quỳ xuống dập đầu.
Bùm bùm bùm!
Ba tiếng như tiếng sấm rền vang quanh quẩn ở trong điện.
Trán Văn Thiên Hành huyết nhục mơ hồ. Sắc mặt La Hậu thật ra đã hơi hòa hoãn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm màn che, nói: “Dập đầu không đủ.”
“Vậy La tướng quân còn muốn gì?” Thái tử lên tiếng nói sau màn che.
La Hậu khiêng đao lên, híp mắt: “Hạ hoàng mệnh cho phu tử dời Tắc Hạ Học Cung (2) ra khỏi thành Thiên An? Vậy lão tử muốn Tắc Hạ Học Cung này.”
(2) Tắc Hạ học cung (tiếng Trung: 稷下學宮) là một học viện nghiên cứu học thuật trong thời Chiến Quốc, cũng là trường đại học quốc lập đầu tiên tại Trung Quốc
Lời La Hậu buông xuống, Văn Thiên Hành đang quỳ trên mặt đất trong đại sảnh cũng chẳng còn tâm trí để bận tâm đến vấn đề khuất nhục, ánh mắt nghiêm trọng.
Lão hoạn quan mơ màng sắp ngủ kia cũng mở bừng mắt. Sau tấm màn rủ, thái tử cũng trầm mặc, tựa hồ giật mình vì yêu cầu này của La Hậu.
“Đương nhiên, lão tử cũng không cần Tắc Hạ Học Cung phải chuyển đến Tắc Bắc, chỉ cần xây dựng ở huyện An Bình là được.” La Hậu lại bày ra khuôn mặt thành thật hàm hậu, nở nụ cười.
Trầm mặc không biết bao lâu.
La Hậu cũng không vội, cứ qua mười giây, ông liền thoát đi một mảnh khôi giáp trên người. m thanh giáp trụ nện vào mặt đất cứ quanh quẩn trong đại điện.
Lúc lâu……
Sau tấm màn, thanh âm của Thái Tử từ từ truyền ra.
“Chuẩn.”
Keng keng keng!
Giáp trụ rơi trên mặt đất, tức khắc bay nhanh bám vào trên người La Hậu, La Hậu xoay người khiêng đao, bước ra cửa điện.
Vừa ra cửa điện.
Sắc La Hậu đột nhiên giận dữ, khuôn mặt không khác gì Tu La, vươn một tay ra.
Trong đám quan viên mặc hoa phục đang dồn vào một góc ngoài cung điện, có hai thân ảnh lảo đảo bị bắt ra.
“Ai cho các ngươi gan chó dám bại lộ nơi lão tử ẩn cư!”
Từng tiếng mắng ầm ầm vang lên
Đao liền động.
(1)Tu tập: tu luyện, học tập.