Hắn vừa vặn đeo mặt nạ Tà Quân quá lâu, dành thời gian này để tu luyện vậy.
Thời gian như cát giữa kẽ tay, trong lúc lơ đãng thì đã trôi qua sạch sẽ.
Khi xung quanh truyền đến tiếng sột soạt, không ít học sinh đã hoàn thành câu trả lời của mình và bắt đầu nộp bài.
La Hồng mới vừa tỉnh lại, xoa mi tâm.
Đến một câu hỏi cũng không trả lời, lại nộp giấy trắng thì quá là làm ra vẻ rồi, La Hồng cảm thấy mình tốt xấu gì cũng phải viết nhiều một chút.
Hắn liếc mắt, ánh mắt rơi vào bên trên câu hỏi cuối cùng.
"Trong chiến tranh loạn lạc, người tị nạn khắp nơi, trên đường có xương đông cứng, phu tử làm việc thiện ban phát cháo, cháo đã cạn, lưu dân chưa được phân phát cháo chất vấn, các ngươi là thịt cá, sao không phát thêm cháo, phu tử nên trả lời ra sao?"
La Hồng nhìn lướt qua, suy nghĩ của hắn xoay chuyển, có rất nhiều câu trả lời cho điều này, Phật gia nói thiện, lời Thánh nhân nói ai cũng có thể hiểu.
Tuy nhiên, La Hồng lại mỉm cười, xoa xoa cổ tay, mài mực và nhúng bút để viết lên giấy.
"Mong muốn của một người giống như một đại dương bao la, đáp không được, cứ giết thôi."
Sau khi viết xong, La Hồng thu bút lại.
Một câu trả lời đơn giản và thô bạo như vậy, hắn sợ sẽ làm cho phu tử tức hộc máu mất.
Hài lòng và phủi bài thi.
Hắn đứng dậy và nộp bài.
Bởi vì ngủ quên dậy muộn nên La Hồng là người nộp bài thi cuối cùng.
Hắn đặt bài thi lên bàn của người chủ trì Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn đang ngồi dưới gốc hoa đào đọc sách liếc qua, tầm mắt đặt trên bài thi của La Hồng.
Nhìn bài làm của hắn, Lý Tu Viễn không khỏi sững sờ.
Tờ giấy trắng trơn kia như ánh sáng màu ngọc bích của Bạch Nguyệt Bàn tỏa ra, khá chói mắt.
La Hồng nhìn về hướng Lý Tu Viễn nở nụ cười tươi rói, ngượng ngạo nhưng không thất lễ, trên lưng đeo thanh kiếm cổ Địa Giao hướng về phía cung điện nghênh ngang đi.
“Ngày mai nhớ tới cung điện một lần nữa, tới lúc đó sẽ thông báo kết quả.”
Lý Tu Viễn thu lại sự kinh ngạc trong lòng của mình, cuộn tờ giấy lại, nhét vào trong tay áo, nói.
La Hồng không ngoảnh đầu lại, giơ tay lên vẫy vẫy tỏ ý đã biết.
Xem? Có cái gì để xem chứ… một tờ giấy, mười câu hỏi, hắn chỉ viết có một dòng…
Dù thế nào đi nữa, hắn không thể trở thành đệ tử của phu tử.
Trừ khi phu tử đó bị mù.
Sau khi rời khỏi cung điện, La Hồng vốn muốn rời đi thì nhìn thấy hòa thượng Khổ Nguyệt toàn thân nhuốm đầy máu, hai tay bắt chéo ra đằng sau đứng dưới ánh trăng, đang đứng đợi hắn.
“Câu hỏi trong đề thi của phu tử, ngươi đã trả lời thế nào?”
Hòa thượng Khổ Nguyệt nhìn chằm chằm La Hồng, nghiêm túc hỏi.
Y muốn biết câu trả lời của La Hồng, nó rất quan trọng đối với y.
Trước cung điện, có một vài thiên kiêu ở đằng xa đang nghỉ ngơi, cố gắng nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa Khổ Nguyệt và La Hồng.
Câu hỏi của Khổ Nguyệt khiến La Hồng hơi khó hiểu, hắn còn tưởng vị hòa thượng này đứng chờ vì muốn đánh một trận sống còn với hắn nữa chứ.
Không ngờ lại chỉ hỏi một câu.
Nhưng câu hỏi này… nó có quan trọng lắm không?
“Ta không nói cho ngươi biết.”
La Hồng suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói.
Khóe miệng Khổ Nguyệt giật giật, Phật Quang trên người y phát sáng, hơi tức giận, nhưng không nói gì.
La Hồng nhìn Khổ Nguyệt không dứt mắt, hơi kích động, nói: “Ngươi tức giận? Tức giận là được rồi.”
Kế đó, hắn cười tủm tỉm trong suốt quãng đường đi ra khỏi cung điện, hướng về phía dưới chân núi.
Những người xung quanh đều không nói gì, lắc đầu bỏ đi.
Chỉ còn Tiêu Nhị Thất mang hai thanh kiếm trên thắt lưng, đứng yên chỗ đó, khuôn mặt có chút vặn vẹo, khó hiểu nhìn theo Khổ Nguyệt, càng lúc sắc mặt y càng trở nên kỳ quái.
Đây là kết cục sau khi bị viết tên vào cuốn sách đó sao?
…
La Hồng đi tới vùng đất trống giữa sườn núi.
Triệu Đông Hán đã nhìn thấy La Hồng từ xa.
“Công tử!”
Đáng tiếc con đại bàng này đã được thuần hóa thông qua phương pháp thuần hóa thú nuôi độc nhất của Kim Trướng Vương Đình, rất khó để kiểm soát được nó.