Hết thảy những âm thanh xì xào bàn tán, hết thảy những kẻ đang nói cười say sưa đều ngậm miệng lại.
Ngụy Thiên Tuế đứng dậy, lão ta không mặc quần áo của thái giám, trái lại mặc trang phục may bằng vải gấm, tay chắp sau lưng, gương mặt trắng nõn, bên tai có hai sợi tóc bạc, chất chứa một chút tang thương.
Lão ta đứng trên mạn thuyền của chiếc thuyền hoa cao lớn, ánh mắt nhìn thẳng vào hồ Lạc Thần.
"Bổn gia phụng mệnh của Thái tử, đặc biệt tổ chức đại hội thưởng kiếm lần này, Phiêu Tuyết kiếm, một trong mười thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ, từng là bội kiếm của thiên kiêu đương thời La Hồng Trần. Đáng tiếc, thiên kiêu đã qua đời rồi, thanh kiếm tốt không thể không có chủ, đại hội thưởng kiếm hôm nay cũng chính là đại hội để tìm ra chủ kiếm, tìm ra chủ nhân mới của thanh kiếm nổi tiếng này."
"Từ lâu đã nghe danh ở vùng Giang Lăng có rất nhiều văn nhân phong nhã, Thái tử chúng ta ta cố ý muốn treo kiếm trên lầu, xin mời chư vị văn nhân làm thơ ngâm câu, thanh kiếm nổi tiếng phải phối với tác phẩm kiệt xuất, như thế thì đại hội thưởng kiếm lần này mới có thể vẹn toàn."
"Vì thế, muốn giành được Phiêu Tuyết kiếm thì cần phải đưa ra một bài thơ để lấy được danh ngạch tranh đoạt thanh kiếm, tu vi Nhị phẩm trở xuống có thể làm thơ để tham gia cuộc thi."
Ngụy Thiên Tuế đứng yên lặng ở đầu thuyền, tiếng nói có vài phần bén nhọn, vang vọng quanh quẩn bên hồ.
"Có lẽ có vài người không hiểu thơ ca, không sao cả, có thể mời văn nhân tới hỗ trợ làm thơ, hoặc bỏ ra nghìn vàng để mua lại một tác phẩm thơ ca xuất sắc để tới tham gia cuộc thi tranh kiếm."
Ngụy Thiên Tuế nở nụ cười, nói.
Vừa nói dứt lời.
Khắp trên mặt hồ, trong rất nhiều thuyền hoa, người người ồ lên.
Quy tắc này... Sao có thể là đại hội thưởng kiếm cơ chứ, đây rõ là đại hội sỉ nhục kiếm mới phải!
Làm như thế này thì Phiêu Tuyết kiếm có khác gì những hoa khôi ở Quế Hương lâu?
Đều là những thứ mua đi bán lại bằng tiền tài...
Chỉ cần có tiền là có thể chiếm được.
Rất nhiều người im lặng không lên tiếng, Phiêu Tuyết kiếm vốn là bội kiếm của thiên kiêu La Hồng Trần của La gia, mà giờ phút này, hành động thế này, rõ là đang sỉ nhục La gia.
Trên tầng cao nhất của Quế Hương lâu.
Sở Thiên Nam bĩu môi, nếu như có một ngày sau khi hắn ta chết đi, Thuần Quân của hắn ta bị người ta làm như vậy, e là hắn ta sẽ tức giận tới nỗi bật nắp quan tài chui ra ngoài mất.
Mà không thiếu những văn nhân nhà thơ ngồi trên thuyền hoa lại kích động không thôi, bọn họ không quan tâm là nhục nhã hay không, bọn họ chỉ biết là thời khắc cho bọn họ nâng cao tiếng tăm đã tới rồi.
Trong thuyền hoa của Ngô gia Đại Sở.
Một người trung niên đeo hộp kiếm bằng gỗ giáng hương Hoàng Đàn trên lưng, lại cười nhạo lắc đầu.
"Danh kiếm mang theo khí vận, dù cho La Hồng Trần đã chết thì khí số của y vẫn còn sót lại, hành động thế này là muốn xoá bỏ hết khí số của Phiêu Tuyết kiếm. Thôi, dù gì Phiêu Tuyết kiếm cũng là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng, sau khi giành lại có thể từ từ nuôi dưỡng khí số của nó cũng được."
Người trung niên hờ hững nói.
Sau đó ông ta lại vẫy vẫy tay gọi một tên sai vặt tới: "Đi tìm một vị tài tử họ Liễu, tìm hắn mua một bức thơ từ."
"Vâng." Gã sai vặt khom người lui ra khỏi thuyền hoa.
Mà ở trong đám người.
Viên hạt tử nghe được những lời này cũng hơi nghiêng đầu, lông mày nhíu lại.
Dường như đang nghe động tĩnh trong xe ngựa.
Trong xe ngựa, La Hồng đang khẽ vuốt Sách Da Người, có thể đứng ra giành kiếm vào lúc này, tất nhiên đều là những người tới sỉ nhục La gia, là kẻ địch với La gia, nụ cười trên mặt của La Hồng ngày càng sâu hơn.
Ở đằng xa, nữ tử che mặt lưng đeo hộp đàn nhíu chặt lông mày, trong con ngươi trào ra sát ý.
Đám người rối loạn như có một trận gió thét gào bay qua, không ít kẻ tới xem trò vui cực kỳ kích động, những người thích xem trò vui như bọn họ tất nhiên là thích chuyện càng lớn càng tốt.
Yên tĩnh, toàn bộ mặt hồ cực kỳ yên tĩnh.