Điều này là có ý gì đây?
Ai nấy đều cũng đều nghĩ tới.
Khí số mà La gia, Trấn Bắc Vương không thể gánh vác nhưng La Hồng... có lẽ có thể!
Đây cũng chắc là nguyên nhân khiến Hạ Hoàng phải ban thánh chỉ, bởi vì ông ta coi trọng La Hồng!
Cho dù việc đối phương đang tạo phản ở một huyện An Bình nhỏ bé chỉ là một đốm lửa.
Nhưng... một đốm lửa cũng có thể tạo thành một cơn hỏa hoạn.
Huyện An Bình... xảy ra chuyện lớn rồi!
Việc này thể hiện rằng Hạ Hoàng coi trọng La Hồng đến cỡ nào!
Nếu như La Hồng vừa mới tuyên bố tạo phản Đại Hạ, mà thánh chỉ Hạ Hoàng vừa ban xuống hắn đã ngoan ngoãn vào kinh thành thì chẳng khác gì tự đánh vào mặt mình.
Mà như vậy cũng sẽ khiến cho khí thế tạo phản của La gia gặp phải cách trổ vô cùng lớn!
Vút!
Thánh chỉ bay vút ra ngoài thành Thiên An.
Một tia sáng vàng cắt ngang vòm trời, như muốn thắp sáng cả thiên lẫn địa, lại như một quả cầu lửa nhỏ đang lao đi với tốc độ cực nhanh quét khắp bầu trời.
Khí lưu và tầng mây đều nhanh chóng bị thánh chỉ lướt qua, tiếng kim long gào thét như ẩn như hiện.
Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, giống như chỉ mới một nhịp thở, nhưng cũng giống như đã trôi qua ba, bốn nhịp Cuốn thánh chỉ nhanh chóng bay đến huyện An Bình.
Tại huyện An Bình.
Với sự trợ giúp của Lưu Huyện lệnh, La Hồng cũng hô vang khẩu hiệu phản Hạ.
Đám dân chúng tuy rằng đều phấn khích, nhưng sau khi cảm giác này lắng xuống, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Tạo phản đó!
Đây chính là tạo phản đó, bọn họ bị Lưu Huyện lệnh dắt mũi, thế mà lại theo La Hồng công tử đi tạo phản.
Nhất thời mọi người đều có chút lo lắng, chần chờ.
Trước La phủ.
La Hồng nhìn thấy nhiều người dân như vậy, chỉ cười cười, không nói gì.
Sự ảnh hưởng của bách tính đối với chuyện tạo phản vốn không lớn, nếu không phải do Lưu Huyện lệnh lôi những người dân này vào thì lúc tin tức La Hồng tạo phản được lan ra sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến họ.
Đại khái là, lúc dân chúng biết được La Hồng tạo phản thì sẽ chỉ mắng mấy câu như: loạn thần tặc tử...
Đáng tiếc là, những hành động của Lưu Huyện lệnh đã làm rối loạn kế hoạch của La Hồng, khiến hắn mất cơ hội thu hoạch tội ác.
Nhưng nếu Lưu Huyện lệnh đã tạo ra cơ hội này, không ngừng giúp đỡ hắn thì La Hồng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền thôi.
Dù sao, sớm hay muộn gì cũng phải tạo phản, làm sớm một chút cũng có làm sao đâu?
Hơn nữa trong lòng La Hồng thực sự rất tức giận, là do hành động của thái tử chọc cho tức giận, phẫn nộ.
Vị Thái Tử này muốn giết chết hắn, thuê thích khách, sát thủ tới giết hắn thì cũng thôi đi.
Nhưng mà, giờ lại còn dám quang minh chính đại đến giết hắn như thế, coi khinh La Hồng hắn chẳng là cái thá gì sao?
Đây chính là giẫm đạp lên thể diện của La gia.
Tổ chức Đại hội thưởng kiếm, lấy di vật của La Hồng Trần đến nhục nhã, lại còn xuất động một vạn phủ quân đến vây giết, cho dù là Thái Tử có nỗi khổ tâm lớn bằng trời, La Hồng cũng chẳng thèm quan tâm Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết chết y!
Trong tiếng hô vang "Chúc mừng La Hoàng"
La Hồng một thân bạch y phiên nhiên quay trở về La phủ.
Việc tạo phản, nếu chỉ nhờ vào dân chúng thì hiệu quả không lớn, quan trọng nhất là phải xem năm nghìn quân binh, năm nghìn hắc kỵ đang trấn giữ tại huyện An Bình kia.
Đó mới là vốn liếng của La Hồng.
Nếu chỉ có một mình La Hồng lên tiếng thì chẳng là gì có, một người tạo phản có thể tạo phản được sao?
Mà hiện tại, huyện An Bình dần dần phô trương thanh thế, La Hồng không tin quân coi giữ thành lâu lại không nghe thấy, càng không tin Triệu Tinh Hà không nghe thấy.
Nhưng nếu đối phương đã không lên tiếng vậy thì chứng tỏ Triệu Tinh Hà tán đồng với việc La Hồng đã làm.
Dùng hành động của ông để báo cho La Hồng biết rằng, năm nghìn binh hắc kỵ ủng hộ hành vi tạo phản của hắn.
Tiếng hô hào không ngừng vang lên từng đợt.
Khoảnh khắc La Hồng quay người lại, mọi thứ trong thiên địa như đều bị ngưng đọng lại Trên thành lâu.
Triệu Tinh Hà một thân hắc giáp, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt nhíu chặt, trong mắt hiện lên một tia khó tin.
Mà sự khó tin đó nhanh chóng chuyển thành cảm xúc phẫn nộ, tức giận.
"Rút đao!"
Triệu Tinh Hà đứng trên thành lâu của huyện An Bình, rống lên một tiếng.
Vừa dứt lời.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trên cổng thành, tất cả hắc kỵ mặc hắc giáp phụ trách bảo vệ tuyến bên ngoài huyện An Bình đều không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng họ không hỏi, không nghi ngờ gì mà lập tức tuân theo mệnh lệnh, rút thanh đao được đeo bên hông ra.
Đột nhiên Viên Hạt Tử nghiêng đầu, nâng tay lên, ngân thương" trong hộp gỗ bỗng chốc bắn ra ngoài, hợp lại thành một trong khoảng không.