Diệp Phàm tát Bạch Cảnh Thiên ngã ra đất, mọi người có mặt ở đó đều sững sờ!
Lúc này bầu không khí như đóng băng, người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải đều trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Tất cả mọi người đều không ngờ có kẻ dám đánh vào mặt đại thiếu gia nhà họ Bạch. To gan quá nhỉ?
Nhà họ Bạch là một trong bốn gia tộc giàu có nhất quận Giang Nam, truyền thừa trăm năm, ở quận Giang Nam đã thâm căn cố đế, thế lực khổng lồ, ai dám chọc vào chứ?
Nhưng hôm nay lại có người làm như vậy, còn là một thanh niên!
"Thiếu gia!"
Lúc này, thuộc hạ của Bạch Cảnh Thiên đã biến sắc, vội vàng đi đến nâng gã dậy.
"Mày... mày dám đánh tao?"
Bạch Cảnh Thiên sa sầm sắc mặt, nhìn Diệp Phàm đăm đăm, trong mắt lóe lên sát ý mãnh liệt!
Gã đường đường là đại thiếu gia nhà họ Bạch, vậy mà lại bị người ta làm bẽ mặt trước đám đông, thật sự là vô cùng nhục nhã!
"Mày nhòm ngó vợ tao, hại vợ tao buồn bã rơi nước mắt, có chết cũng đáng đời!"
Diệp Phàm nhìn Bạch Cảnh Thiên, gằn ra từng câu từng chữ.
Giờ phút này, gương mặt vốn luôn treo nụ cười của Diệp Phàm đã trở nên lạnh như băng, trên người tỏa ra khí thế khiến người ta nghẹt thở.
Điều này chứng tỏ hắn đã nổi giận!
Vừa rồi lúc Diệp Phàm nhìn thấy dáng vẻ rưng rưng nước mắt, tủi thân bất lực của Đường Sở Sở, hắn cực kỳ đau lòng, không chỉ đau lòng mà còn có lửa giận vô tận!
Ngoài bảy vị sư phụ ra, từ lâu Diệp Phàm đã coi Đường Sở Sở là người thân thiết nhất.
Bây giờ Sở Sở bị bắt nạt, tất nhiên Diệp Phàm nổi giận!
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt phải chết!
Mà Đường Sở Sở chính là vảy ngược của Diệp Phàm.
Nghe thấy Diệp Phàm nói năng ngông cuồng như vậy, mọi người đều giật mình. Lẽ nào tên này điên rồi? Hắn dám nói với Bạch thiếu những lời này, chẳng lẽ hắn còn muốn giết Bạch thiếu?
"To gan, ai cho phép cậu nói năng như vậy? Mau quỳ xuống xin lỗi Bạch thiếu đi!"
Bà cụ Đường chỉ vào Diệp Phàm và hét lên. Lúc này bà ta đang thầm mắng chửi Diệp Phàm trong lòng. Sao tên khốn này lại xuất hiện ở đây, lại còn đánh Bạch thiếu? Cậu ta muốn hại chết nhà họ Đường sao?
"Nếu không phải tôi nể tình bà là bà nội của Sở Sở, thì tôi đã xử bà từ lâu rồi."
Diệp Phàm liếc nhìn bà cụ Đường.
"Cậu..."
Bà cụ Đường giận tái mặt!
"Chàng trai, cậu nói linh tinh gì thế? Đây không phải là nơi cậu nên đến, cậu mau đi đi!"
Dương Ngọc Lan cũng vội vàng la Diệp Phàm.
"Anh ta không được đi!"
Bạch Cảnh Thiên cất lời.
Vèo vèo vèo!
Thoắt cái xung quanh xuất hiện một đám người mặc kình trang (*), cầm vũ khí, lập tức bao vây Diệp Phàm. Có khoảng mấy chục người!
(*) Kình trang: trang phục gọn nhẹ, dùng để tập võ, chiến đấu.
Những người này đều mang vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, xem ra là những võ sĩ tinh nhuệ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp!
"Mày là người đầu tiên dám đánh tao! Tao sẽ cho mày biết đắc tội tao thì sẽ có kết cục như thế nào!"
"Về phần Đường Sở Sở, tao nhất định phải có được. Tối nay tao sẽ bắt cô ta thần phục dưới háng của tao. Hơn nữa, tao còn muốn cho mày tận mắt nhìn thấy người phụ nữ của mày bị tao chơi như thế nào. Nghĩ đến hình ảnh ấy, nhất định là đặc sắc lắm đây!"
Bạch Cảnh Thiên nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo, đồng thời cất tiếng cười to.
"Hôm nay mày nhất định phải chết!"
Diệp Phàm nhìn Bạch Cảnh Thiên, thốt ra bảy chữ.
Bảy chữ này vừa được thốt ra, một luồng khí lạnh đáng sợ lan tỏa, mọi người không nhịn được rùng mình!
"Không ai dám uy hiếp tao!"
"Bắt lại cho tôi!"
Bạch Cảnh Thiên xem thường.
Mấy vệ sĩ được nhà họ Bạch dày công huấn luyện tức khắc xông về phía Diệp Phàm.
Đám vệ sĩ nhà họ Bạch ra tay như mãnh hổ sổng chuồng, cực kỳ mạnh mẽ, khó mà chống đỡ!
Vèo!
Diệp Phàm lập tức vung tay, mấy chục cây kim bạc bắn ra, đâm vào người vệ sĩ nhà họ Bạch.
Lần này hắn không nương tay, mấy chục cây kim bạc đều đâm vào tử huyệt.
Chỉ trong nháy mắt toàn bộ vệ sĩ nhà họ Bạch đều ngã lăn ra đất, tắt thở ngay tức thì, chết không nhắm mắt!
Ôi trời!
Thấy vậy mọi người đều hít sâu một hơi, ngây ra như phỗng.
Bọn họ không nhìn thấy Diệp Phàm phóng ra cái gì, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, cuối cùng đám vệ sĩ nhà họ Bạch đều đi đời nhà ma.
Thủ đoạn thần kỳ này khiến các nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều chấn động!
Bạch Cảnh Thiên nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ cảm xúc kinh hoảng!
Sau đó gã nhướng mày, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm: "Nhãi ranh, tao coi thường mày rồi, không ngờ mày cũng có chút thủ đoạn, hèn chi dám... kiêu ngạo như vậy. Nhưng chút thủ đoạn ấy vẫn chưa đủ đâu!"
"Hắc Ưng!"
Dứt lời Bạch Cảnh Thiên lập tức gọi to.
Vèo!
Một cơn gió lạnh ập tới.
Một người đàn ông mặc đồ đen thình lình xuất hiện trước mặt Bạch Cảnh Thiên.
Sắc mặt u ám, hốc mắt trũng sâu, ánh mắt sắc bén như ưng khiến người ta có cảm giác bị diều hâu theo dõi, toàn thân nổi gai ốc!
"Có thuộc hạ!"
Người đàn ông này cung kính nói với Bạch Cảnh Thiên.
"Giao tên nhãi này cho anh đấy! Phế bỏ tay chân của anh ta, đừng giết chết!"
Bạch Cảnh Thiên lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng!"
Người đàn ông gật đầu, đôi mắt như ưng nhìn sang Diệp Phàm, cộng thêm nụ cười lạnh lùng khiến người ta hồn lìa khỏi xác!
"Hắc Ưng?"
"Lẽ nào là tên sát nhân điên cuồng Hắc Ưng đã giết hàng trăm người vào một năm trước?"
"Nghe nói người này cực kỳ hung ác, người bị gã giết không có một thi thể nào nguyên vẹn, khiến người ta vừa nghe danh đã sợ mất mật!"
"Lúc trước có tin đồn gã bị cảnh sát phát lệnh truy nã nên nương nhờ một gia tộc nào đó để được che chở. Không ngờ gã lại theo nhà họ Bạch!"
"Tên Hắc Ưng này mà ra tay thì e là thằng nhóc này thảm rồi."
Lúc này, mấy nhân vật quyền quý ở Thiên Hải đều bàn tán về Hắc Ưng.
Những người khác cũng nghe thấy, ai nấy đều sợ hãi nhìn tên sát nhân điên cuồng Hắc Ưng này.
"Nhóc con giỏi võ đấy, tiếc là gặp phải tôi, xem như cậu xui xẻo!"
Hắc Ưng vặn tay, nhìn Diệp Phàm, cười gằn.
Vụt!
Một giây sau, Hắc Ưng hóa thành một bóng mờ lao tới chỗ Diệp Phàm.
Đôi tay đầy vết chai của y biến thành một cặp móng ưng chộp về phía Diệp Phàm. Móng cực kỳ sắc bén, nếu bị chộp trúng thì ống tuýp cũng bị bóp vỡ chứ đừng nói chi đến tay người!
Bạch Cảnh Thiên nở nụ cười lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ rõ sự khinh miệt.
Dám đối đầu với gã, đúng là tự tìm đường chết!
Bạch Cảnh Thiên không hề lo lắng về Hắc Ưng, dù sao gã cũng từng chứng kiến thực lực của đối phương mạnh cỡ nào, tay không cũng có thể diệt sạch một quân đoàn mấy trăm người. Nếu không phải lúc đó Hắc Ưng cần trốn cảnh sát thì y sẽ không đầu quân cho nhà họ Bạch!
Rắc!
Lúc này, tiếng gãy xương giòn giã vang lên.
Bạch Cảnh Thiên tưởng rằng Diệp Phàm bị Hắc Ưng đánh gãy tay. Gã liếc mắt nhìn một cái, thế rồi ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy móng vuốt của Hắc Ưng dừng lại cách Diệp Phàm chưa đầy ba centimet, có một bàn tay túm chặt móng vuốt đó, đồng thời bóp nát.
Chủ nhân của bàn tay này là Diệp Phàm.
Móng vuốt của Hắc Ưng chẳng những không bẻ gãy tay của Diệp Phàm, mà trái lại còn bị bóp nát.
Cơn đau dữ dội do móng vuốt vỡ nát khiến gương mặt Hắc Ưng méo xệch, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, bàn tay còn lại của y chộp về phía trái tim của Diệp Phàm.