Trong một văn phòng sang trọng trên tầng cao nhất của khách sạn Thiên Hải.
Từ Thiên lo lắng đi qua đi lại, vẻ mặt hết sức nặng nề.
Lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra, Diệp Phàm đi vào.
"Người phụ trách phân đà Thiên Hải của Long Vương Điện Từ Thiên tham kiến Điện chủ!"
"Vừa rồi đã vô lễ với Điện chủ, xin Điện chủ trách phạt!"
Từ Thiên nhìn Diệp Phàm, quỳ xuống nói.
"Xem ra ông đúng là người của Long Vương Điện, nhưng tôi không phải là Điện chủ, ông mau đứng lên đi."
Diệp Phàm nói.
"Công tử, trong tay cậu chính là nhẫn ban chỉ của Long Vương Điện, đây là tín vật của Điện chủ Long Vương Điện!"
Từ Thiên nhìn chiếc nhẫn trên tay phải của Diệp Phàm rồi nói.
"Đây là do Ngũ sư phụ của tôi đưa cho tôi."
Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
"Cậu là đệ tử của Lão Điện chủ ư?"
"Thì ra là Thiếu chủ!"
"Từ Thiên bái kiến Thiếu chủ!"
Từ Thiên đã hiểu, dán mắt vào Diệp Phàm: "Nhưng mà Thiếu chủ, nếu Lão Điện chủ đã giao nhẫn ban chỉ của Long Vương cho Thiếu chủ, thì điều đó có nghĩa là Thiếu chủ chính là Điện chủ mới của Long Vương Điện."
"Vậy tôi sẽ lập tức thông báo cho tổng điện Long Vương Điện để bọn họ tới gặp mặt Thiếu chủ."
Từ Thiên trực tiếp nói.
"Không cần đâu, tôi cũng không có ý định làm cái chức Điện chủ này, càng không muốn người khác biết tôi có quan hệ gì với Long Vương Điện."
"Ông hiểu chưa?"
Diệp Phàm nhìn Từ Thiên, nói.
"Thuộc hạ hiểu rồi ạ."
"Nhưng mà Thiếu chủ này, bởi vì Lão Điện chủ biến mất nhiều năm, Long Vương Điện đã sớm tan đàn xẻ nghé thành nhiều phe phái. Hiện giờ Long Vương Điện rất cần một Điện chủ mới đoạt lại quyền hành của Long Vương Điện, nếu không e rằng Long Vương Điện..."
Từ Thiên nghiêm mặt nói.
"Có chuyện này nữa hả?"
Diệp Phàm nhướng mày.
"Đúng vậy, từ sau khi Lão Điện chủ rời đi, Long Vương Điện do Tứ đại Long Quân, Bát đại Long Thủ đồng quản lý, nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, Lão Điện chủ vẫn chưa từng xuất hiện."
"Tứ đại Long Quân, Bát đại Long Thủ không thống nhất được ý kiến, còn nhăm nhe vị trí Điện chủ của Long Vương Điện nữa, cho nên sinh ra đấu đá nội bộ."
"Cuối cùng, Long Vương Điện chia làm nhiều phe phái, mỗi phe đều âm thầm hoặc công khai kèn cựa nhau, khiến thực lực của Long Vương Điện hiện tại bị tổn hại rất lớn, thậm chí còn bị rất nhiều thế lực của Trung Quốc âm thầm tập kích."
"Thậm chí còn có tin đồn rằng có một vài thế lực bí ẩn đang muốn thôn tính Long Vương Điện lúc này đang như rắn mất đầu."
Từ Thiên nói từng cái một.
"Muốn thâu tóm Long Vương Điện cơ đấy, cũng mạnh miệng gớm!"
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lùng.
Long Vương Điện là tâm huyết cả đời của Ngũ sư phụ của hắn, mặc dù Diệp Phàm không muốn làm Điện chủ, nhưng hắn không thể trơ mắt nhìn Long Vương Điện chia năm xẻ bảy rồi suy vong, hoặc là bị người ta thôn tính được!
"Vì vậy thuộc hạ hy vọng Thiếu chủ có thể đảm nhiệm chức vụ Điện chủ mới của Long Vương Điện, để Long Vương Điện được chấn hưng lần nữa."
Từ Thiên trầm giọng nói.
"Tôi sẽ cân nhắc chuyện này!"
"Tạm thời ông cứ giữ bí mật về sự tồn tại của tôi trước đã, không được tiết lộ cho bất cứ người nào đấy."
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Vâng!"
Từ Thiên gật đầu, nhìn về phía Diệp Phàm: "Đúng rồi, Thiếu chủ, cậu giết cậu chủ nhà họ Bạch như thế, e rằng nhà họ Bạch sẽ không bỏ qua đâu, cậu có muốn tôi tập hợp nhân viên tiêu diệt hết bọn họ không? Nhưng thế lực nhà họ Bạch lớn, muốn nhổ cỏ tận gốc thì e là cần phải liên hệ với điện chủ phân điện của Long Vương Điện ở quận Giang Nam."
"Không cần, chuyện này ông không cần phải nhúng tay vào đâu."
"Nếu nhà họ Bạch có động tĩnh gì tiếp theo thì có thể thông báo cho tôi biết."
Diệp Phàm hờ hững nói.
"Thuộc hạ đã rõ!"
"Thiếu chủ, đây là thẻ VIP tối cao của khách sạn Thiên Hải, nếu cậu cần ăn uống gì, cứ đưa tấm thẻ này ra là có thể hưởng đãi ngộ cao nhất, trên đó còn có số điện thoại của thuộc hạ, nếu Thiếu chủ có cần gì thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."
Lúc này, Từ Thiên lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Diệp Phàm, trên đó có một con rồng vàng bay lên.
"Cảm ơn nhé!"
Diệp Phàm cũng không khách sáo mà nhận lấy tấm thẻ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Còn Từ Thiên thì đích thân tiễn Diệp Phàm ra ngoài.
Khi Diệp Phàm rời khỏi khách sạn Thiên Hải, Từ Thiên mới dám thở phào nhẹ nhõm.
"Thiếu chủ đã trở lại, xem ra Long Vương Điện sắp có một trận cải tổ lớn rồi, lần này lấy lòng Thiếu chủ, nói không chừng có thể nhờ đó mà tiến thêm một bước!"
Trong mắt Từ Thiên hiện lên vẻ phấn khích.
Sáng sớm hôm sau.
Tại thành phố Tô, quận lỵ của quận Giang Nam.
Ở vùng ngoại ô, có một trang viên lớn theo phong cách cổ điển.
Trang viên này có diện tích hơn nghìn mẫu, vô cùng xa hoa.
Mà đây cũng là nơi nhà họ Bạch, một trong bốn gia tộc lớn ở quận Giang Nam sinh sống.
Nhà họ Bạch có truyền thống mấy trăm năm, thâm căn cố đế, quan hệ rộng khắp toàn bộ quận Giang Nam, ngay cả quận trưởng quận Giang Nam khi đến nhà họ Bạch cũng phải cung kính.
Đây chính là sức mạnh của nhà họ Bạch.
Nhưng giờ phút này, trong trang viên rộng lớn của nhà họ Bạch lại có vẻ vô cùng u uất, không khí như đông cứng lại, tất cả con cháu nhà họ Bạch cũng người làm, hộ vệ đều không dám thở mạnh một hơi.
Bởi vì cậu cả nhà bọn họ đã chết!
Đối với nhà họ Bạch mà nói, tin tức này không khác nào sét đánh ngang tai, khiến cả nhà họ Bạch chấn động.
Lấy địa vị của nhà họ Bạch ở quận Giang Nam, kẻ nào dám giết cậu cả nhà họ Bạch?
Vậy chắc chắn đó là kẻ thù của cả nhà họ Bạch.
Ai mà dám cả gan như thế?
Vì vậy, khi người nhà họ Bạch nghe tin này, họ còn cho rằng đó chỉ là một trò đùa, nhưng sau khi thi thể của Bạch Cảnh Thiên được đưa đến nhà họ Bạch, tất cả mọi người mới không thể không tin đó là sự thật!
Cậu cả nhà họ Bạch, người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, Bạch Cảnh Thiên đã thực sự bị giết!
Nhà họ Bạch người đều biết tiếp theo đây nhà họ Bạch sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên lúc này không ai dám nói bậy bạ.
Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Bạch, tất cả thành viên cấp cao của nhà họ Bạch đều tập trung ở đây, thi thể của Bạch Cảnh Thiên nằm trên mặt đất, hai mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Mà Bạch Trần gia chủ nhà họ Bạch nhìn tròng mắt trợn trừng của con trai thì hai mắt đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt, toàn thân dâng lên ngọn lửa giận và sát ý vô tận!
A!
Bất chợt, Bạch Trần gầm lên một tiếng.
Lúc này, một ông lão tóc bạc phơ mặc áo khoác trắng chống một cây ba-toong đầu rồng đi vào.
"Ba!"
Bạch Trần gọi ông lão.
"Lão gia chủ!"
Những thành viên cao cấp còn lại của nhà họ Bạch cũng nhìn ông lão, cúi đầu hô lên.
Ông lão này là Bạch Khôn Sơn, cựu gia trưởng của nhà họ Bạch, cũng là trụ cột của cả nhà họ Bạch.
Lúc này, Bạch Khôn Sơn nhìn thi thể cháu trai Bạch Cảnh Thiên, run rẩy ngồi xổm xuống, duỗi ra bàn tay già nua nhăn nheo, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gã, vuốt mắt cho Bạch Cảnh Thiên.
"Ba!"
"Con xin lỗi, là do vô dụng, không bảo vệ được Cảnh Thiên."
Bạch Trần nói với ba.
"Tôi không muốn nghe anh nói nhảm!"
"Hung thủ là kẻ nào?"
Bạch Khôn Sơn lạnh lùng nói, giọng nói lạnh lẽo đến mức khiến người ta phải rùng mình.
"Kẻ đó là người đàn ông của Đường Sở Sở, chủ tịch tập đoàn Đường Thị của Thiên Hải."