Lúc này, Diệp Phàm nhìn ông cụ với vẻ mặt lạnh lẽo.
“Lão phu Mặc Trường Hà, tới từ nhà họ Mặc!”
Ông cụ nhẹ giọng nói.
“Nhà họ Mặc?”
“Ông là người là họ Mặc?”
Diệp Phàm nghe thấy đối phương nói như vậy, ánh mắt hơi cứng lại, lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Ồ, xem ra cậu cũng biết nhà họ Mặc!”
Mạc Trường Hà cũng ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
Thời đại bây giờ, người biết tới nhà họ Mặc cũng không nhiều.
Nhưng nếu đã biết nhà họ Mặc thì thân phận cũng không phải tầm thường!
“Không ngờ ông lại là người nhà họ Mặc?”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên khi nhìn Mặc Trường Hà.
Hắn từng nghe tam sư phụ nhắc tới nhà họ Mặc, đây là một dòng họ không hề đơn giản, truyền thừa lâu đời, hơn nữa còn có một mối liên hệ nhất định với Qủy Cốc!
Không nghĩ tới lại gặp được người nhà họ Mặc ở nơi này.
“Hình như cậu hiểu rất rõ về nhà họ Mặc?”
“Cho hỏi, cậu rốt cuộc là ai?”
Mặc Trường Hà cũng tò mò nhìn Diệp Phàm.
“Quỷ Cốc!”
Diệp Phàm nói ra hai chữ.
Nghe thấy Diệp Phàm trả lời, vẻ mặt Mặc Trường Hà thay đổi, rồi nhìn hắn với vẻ chấn động: “Cậu vậy mà...”
“Được rồi, bây giờ ông cũng đã biết, nhưng tốt nhất là đừng nói linh tinh!”
Diệp Phàm thản nhiên, hắn nhìn sang U Ảnh: “Ông xử lý thi thể của tên này đi!”
“Vâng, thiếu chủ!”
U Ảnh gật đầu nhận lệnh.
“Vào trong thôi!”
Lúc này, Diệp Phàm nhìn về phía ba người còn lại, bọn họ quay trở lại biệt thự.
Mặc Trường Hà đứng tại chỗ, ánh mắt không ngừng lóe lên.
“Cậu ta lại là người của Quỷ Cốc, thân thủ cao như vậy, lẽ nào là đệ tử của vị kia?”
Mặc Trường Hà nheo mắt, trong lòng thầm suy đoán.
“Nếu đã như thế, vậy nhà họ Mặc có lẽ...”
Lúc này, trong đầu Mặc Trường Hà có hàng vạn suy nghĩ, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
Trong một gian phòng ở Bách Hoa Lâu – Thiên Hải.
Cơ Như Yên đang gọi điện thoại.
“Gặp thiếu chủ rồi?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của con gái.
“Ừ!”
Cơ Như Yên gật đầu.
“Cảm thấy thế nào?”
Giọng nữ đó lại vang lên.
“Thâm sâu khó lường!”