Mười phút sau.
Diệp Phàm nhổ hai cây châm bạc này ra, nhìn Đường Chính Nhân: “Chú, bây giờ chú có cảm giác gì không?”
“Tôi cảm thấy hình như hai chân của tôi đang nóng lên!”
Đường Chính Nhân nói.
“Ba, chân của ba có cảm giác rồi sao?”
Đường Sở Sở kinh ngạc nói.
Lúc này, Diệp Phàm cầm kim đâm nhẹ vào chân Đường Chính Nhân, nói: “Chú, thế nào rồi?”
“Đau!”
Đường Chính Nhân nói thẳng.
“Tốt quá đi, ba, hai chân của ba thật sự khôi phục rồi!”
Đường Sở Sở vui mừng nói.
“Chân chú vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bây giờ mới chỉ là dần dần hồi phục cảm giác, nhưng nếu muốn đứng lên đi lại được thì vẫn còn châm cứu thêm một lần nữa, bây giờ cháu sẽ kê đơn thuốc cho chú.”
“Chú, chú chuẩn bị đầy đủ những dược liệu này rồi nấu thành nước thuốc, mỗi ngày ngâm ba tiếng, ba ngày sau cháu sẽ tiếp tục châm cứu cho chú.”
“Đến lúc đó, chú sẽ có thể đứng lên giống như người bình thường vậy!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Phàm, thật sự là cảm ơn cậu, không ngờ Đường Chính Nhân tôi còn có thể đứng lên được, thật sự rất cảm ơn cậu!”
Đường Chính Nhân nhìn Diệp Phàm, kích động nói:
“Chú đừng khách sáo quá, chú là ba của Sở Sở, chính là ba vợ của cháu, cháu làm thế cũng là chuyện nên làm!”
Diệp Phàm cười nói.
“Tốt, Đường Chính Nhân tôi nhận người con rể như cậu!”
Đường Chính Nhân thoải mái cười to.
“Ba, ba tốt quá!”
Đường Sở Sở cũng nở nụ cười.
“Sở Sở, con không cần lo lắng, về mẹ con, để ba cố gắng khuyên nhủ bà ấy!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Đường Chính Nhân ở lại đây thêm một lát rồi trở về.
Mà Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh thì một người đến công ty, một người đi học.
Chỉ còn lại Diệp Phàm không có việc gì làm.
Ở trong biệt thự mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm hơi buồn chán, hắn định ra ngoài đi dạo một lát.
Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa biệt thự, trong sân biệt thự nhà bên cạnh lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo.
“Mộ Dung Vân Thiên, tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Trong sân nhà bên cạnh có một cô gái mặc váy tím, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một người đàn ông mặc đồ trắng trước mặt.
Mà người đàn ông này lại có gương mặt rất đẹp trai, cả người toát lên khí chất phóng khoáng, nhưng cặp mắt lại lộ ra vài phần không đứng đắn!
“Lưu Ly, em thật sự ghét anh đến thế sao? Chỉ vì trốn tránh anh mà lại rời khỏi gia tộc, chạy đến một chỗ thế này!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nói với cô gái mặc váy tím.
“Đúng vậy, tôi đã nói tôi không thích anh!”
“Mời anh lập tức rời khỏi đây ngay!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Mộ Dung Vân Thiên, cô chủ nhà tôi đã nói là không thích anh rồi, anh còn quấn lấy cô chủ nhà chúng tôi làm gì?”
Cô gái mặc đồ xanh đứng bên cạnh cô gái mặc váy tím nới với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Tôi đang nói chuyện với cô chủ nhà cô, một người giúp việc như cô có chỗ để chen miệng vào à?”
“Vả miệng!”
Người đàn ông mặc đồ trắng hừ lạnh.
Ngay sau đó, phía sau anh ta có một người đàn ông trung niên lập tức đi lên tát vào mặt cô gái mặc đồ xanh.
Bốp!
Vẻ mặt cô gái mặc váy tím lạnh lùng, bàn tay ngọc ngà mảnh khảnh của cô ta vung lên, một luồng sức lực bắn ra ngăn cản người đàn ông này.
“Mộ Dung Vân Thiên, người hầu của tôi là người anh nói đánh là đánh sao?”
Cô gái mặc váy tím nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, lạnh lùng nói.
“Lưu Ly, anh chỉ thay em dạy dỗ lại người hầu không biết chừng mực thôi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng khinh thường nói, tiếp tục nói: “Nhưng Lưu Ly à, em yên tâm, chỉ cần em không thích những người khác, anh vẫn sẽ theo đuổi em, anh tin là em nhất định sẽ thích anh!”
“Có phải chỉ cần tôi có người mình thích, anh sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa không?”
Cô gái mặc váy tím nói.
“Đúng vậy!”
Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu.
“Người tôi thích chính là anh ấy!”
Cô gái mặc váy tím chỉ tay thẳng về phía Diệp Phàm trong sân biệt thự bên cạnh.
Hả?
Lúc này, Diệp Phàm đang xem kịch lại ngây ngẩn cả người.
Hắn chẳng qua chỉ là đang xem kịch thôi mà, sao tự nhiên lại kéo theo hắn vào rồi?
Này!
Lúc này, ánh mắt người đàn ông mặc đồ trắng quét về phía Diệp Phàm, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc lạnh.
Mà cô gái mặc đồ xanh kia nghe được cô chủ nói vậy, cũng lập tức ngạc nhiên.
“Tôi chỉ là một người xem kịch, tôi không biết cô ấy!”
Diệp Phàm giải thích.
Hắn đã làm lá chắn cho cô nhóc Trần Tiểu Manh một lần rồi, cũng không muốn làm thêm một lần nữa, hơn nữa hắn lại không biết đối phương!
“Em thích anh ta ư? Lưu Ly, em đừng lừa gạt anh, hai người hoàn toàn không quen biết nhau!”
Người đàn ông mặc đồ trắng cười lạnh.
“Mặc kệ chúng tôi có quen biết nhau hay không, người tôi thích chính là anh ấy, cho nên bây giờ anh có thể đi được rồi!”
Cô gái mặc váy tím lạnh lùng nói.
“Nếu đã như vậy, anh sẽ lập tức đi giết anh ta!”
Vẻ mặt người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng, nói.
Bộp bộp!
Người đàn ông này vừa nói vậy, người đàn ông trung niên bên cạnh anh ta đã xông về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông trung niên này nhảy vọt qua hàng rào trong sân, đánh một chưởng về phía Diệp Phàm.
Một chưởng này đánh ra, kình phong gào thét, có mười phần sức mạnh!
“Tôi đã nói rồi, tôi chỉ là người xem kịch!”
Diệp Phàm bất lực nói.
Xem một vở kịch cũng có thể gặp họa chết người, hắn đang gặp xui xẻo gì đây!
Ầm!!
Mà Diệp Phàm vừa chửi bới, đồng thời cũng bắn ra một luồng ngân quang, đâm thẳng vào trong cơ thể người đàn ông trung niên này.
Trong nháy mắt, người đàn ông trung niên này lập tức ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa, chỉ có thể mở to hai mắt.
Ôi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt người đàn ông mặc đồ trắng thay đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Còn về cô gái mặc váy tím kia lại có vẻ rất bình tĩnh.
“Anh đã làm gì ông ấy rồi?”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Không có gì, ta chỉ là cho ông ta một kim châm thôi!”
Diệp Phàm nói xong, lại phất tay lần nữa, người đàn ông trung niên kia lập tức đứng lên, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi nhìn hắn.
“Anh vẫn không chịu đi sao?”
Cô gái mặc tím gằn giọng nói với người đàn ông mặc đồ trắng.
“Ranh con, tao nhớ mặt mày rồi!”
Người đàn ông mặc đồ trắng nhìn Diệp Phàm hừ lạnh, lập tức rời đi.
“Ôi, xem náo nhiệt cũng có thể đắc tội với người khác ư, xem ra hôm nay vận may của mình không tốt lắm?”
Diệp Phàm cảm thán nói.
“Cho tôi xin lỗi chuyện vừa rồi nhé!”
Lúc này, ánh mắt của cô gái mặc váy tím quét về phía Diệp Phàm.
“Người đẹp, chúng ta đều không quen biết nhau, cô lại lấy tôi ra làm lá chắn, hại tôi suýt chút nữa đã chết, chỉ nói một câu xin lỗi là xong sao?”
Diệp Phàm bĩu môi nhìn đối phương.
“Tôi tên là Thượng Quan Lưu Ly, sau này anh có cần gì thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào!”
Cô gái mặc váy tím nói với Diệp Phàm một câu rồi xoay người đi vào biệt thự.
“Thượng Quan Lưu Ly? Tên nghe cũng hay đấy, đáng tiếc là lạnh như băng, không đáng yêu như vợ tôi!”
Diệp Phàm lắc đầu.
Đúng lúc này, một nhân viên quản lý khu biệt thự đi tới, nói với Diệp Phàm: “Anh có phải là chủ sở hữu căn biệt thự số 3 không?”
“Có việc gì không?”
Diệp Phàm hỏi.
“Bên ngoài khu biệt thự có một nữ sinh, cô ấy nói cô ấy tên là Vương Băng Thanh, muốn tìm chủ sở hữu căn biệt thự số 3, nói có chuyện khẩn cấp!”
Nhân viên quản lý nói.
“Vương Băng Thanh?”
“Đó không phải là bạn thân của cô nhóc Trần Tiểu Manh sao?”
Diệp Phàm kinh ngạc hỏi.
“Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở ngay trước cửa khu biệt thự!”
Đột nhiên, Diệp Phàm lập tức đi về phía cửa lớn khu biệt thự.
Mà ở cửa lớn này, Vương Băng Thanh đeo một cặp kính, vẻ mặt sốt ruột đi tới đi lui!
“Sao em lại ở đây?”
Diệp Phàm đi ra, hỏi Vương Băng Thanh.
“Anh Diệp, Tiểu Manh bị Đỗ Vũ đưa đi rồi!”
“Anh mau đi cứu Tiểu Manh đi!”
Vương Băng Thanh vội vàng nói với Diệp Phàm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Phàm nhướng mày.
“Trưa nay lúc tan học, em và Tiểu Manh chuẩn bị đi ra ngoài ăn gì đó, kết quả là Đỗ Vũ lại dẫn người tới bắt Tiểu Manh đi, còn nói nếu muốn cứu Tiểu Manh thì phải bảo anh đến câu lạc bộ Hoa Hồng Trắng!”
“Em không có phương thức liên lạc của anh, chỉ có thể chạy tới đây tìm anh thôi!”
Vẻ mặt Vương Băng Thanh sốt ruột nói.
“Được, anh biết rồi, em trở về trước đi!”
Diệp Phàm nói.
“Tiểu Manh kia...”