Theo giọng nói của Diệp Phàm vang lên, hắn vọt thẳng vào văn phòng, ánh mắt đảo qua một vòng thì thấy được Đường Sở Sở.
“Bà xã, cuối cùng cũng gặp được em!”
Nhìn thấy Đường Sở Sở, Diệp Phàm vui mừng kêu lên, lao thẳng về phía đối phương.
“Thằng nhóc này chui đâu ra đấy, dám tự tiện xông vào phòng họp của tập đoàn, mau ra ngoài ngay!”
Lúc này, một người quản lý tập đoàn đứng lên, chắn trước mặt Diệp Phàm.
“Tôi tìm vợ tôi, liên quan gì đến ông?”
“Vậy đợi ở phòng khách đi!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua đối phương một cái, không vui nói.
“Cậu...”
“Người đâu rồi!”
Vị quản lý này đầu tiên là tức giận, lập tức kêu lên.
Ngay tức khắc, một đám bảo vệ xông vào.
“Các anh làm ăn kiểu gì mà lại để xảy ra chuyện này? Phòng họp của tập đoàn là nơi để người khác tùy tiện xông vào à, các anh còn muốn làm việc ở đây nữa không đấy?”
Giám đốc điều hành chỉ tay vào đám bảo vệ rồi quát lên.
“Tổng giám đốc Hứa, thành thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách!”
Một người đội trưởng đội bảo vệ liên tục gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm: “Người đâu, bắt thằng nhóc này lại cho tôi!”
Lúc này, đám bảo vệ này lập tức muốn nhào về phía Diệp Phàm, kết quả…
“Dừng tay!”
Đường Sở Sở đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch, thằng nhóc này, cậu ta...”
“Anh ấy là chồng tôi!”
Tổng giám đốc Hứa kia vừa mới mở miệng đã bị Đường Sở Sở cắt ngang lời.
Mà một câu nói của Đường Sở Sở đã làm cho toàn bộ đám giám đốc điều hành, giám đốc tập đoàn Đường Thị ở đây còn có đám bảo vệ kia kinh ngạc, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
“Ạnh Tiểu Phàm, anh xuống núi rồi à!”
Đường Sở Sở cũng không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của mọi người, dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt kích động, ánh mắt dịu dàng như nước, tính cách của một người lãnh đạo cấp cao lạnh lùng kia đã không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt đã biến thành một người vợ nhỏ đã lâu ngày chưa gặp lại chồng mình.
“Ừm, mấy sư phụ của anh cuối cùng cũng đồng ý cho anh xuống núi!”
“Bà xã, anh nhớ em muốn chết!”
Diệp Phàm ôm lấy Đường Sở Sở.
“Em cũng nhớ anh!”
Đường Sở Sở rúc vào lòng Diệp Phàm, thân mật ngọt ngào nói.
“Chủ tịch, người này là chồng cô sao?”
“Cô kết hôn từ khi nào thế, sao chúng tôi không biết?”
Lúc này, cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện kia đưa mắt đảo quanh một vòng, lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.
Mà các vị giám đốc điều hành ở đây cũng bàn luận sôi nổi, ngạc nhiên không thôi.
Bọn họ chưa từng nghe nói Đường Sở Sở kết hôn, hơn nữa vị Chủ tịch này luôn luôn lạnh lùng đến tột cùng, từ chối vô số lời tỏ tình của các anh chàng nhà quyền quý, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện một ông chồng chui từ đâu ra thế?
Đây đúng là một tin tức giật gân!
“Chúng tôi chưa kết hôn, nhưng anh ấy là người chồng mà Đường Sở Sở tôi thừa nhận!”
“Tổng giám đốc Mã, cô có ý kiến gì không?”
Đường Sở Sở nhìn cô gái kia, vẻ mặt lạnh nhạt nói, khí thế của một vị cấp trên lại toát ra trên người cô.
“Đây là chuyện riêng của Chủ tịch, chúng ta đương nhiên không có xen vào.”
“Nhưng hiện giờ chúng ta đang mở hội nghị tập đoàn, nhưng lại có người không liên quan đến tập đoàn xuất hiện ở đây, có phải là không hay lắm không?”
Vị cô gái xinh đẹp tên Mã Yến thản nhiên nói.
“Các người mở cuộc họp là muốn bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của vợ tôi phải không?”
Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.
“Chủ tịch không làm tròn trách nhiệm, làm hại đến quyền lợi của tập đoàn bị tổn thất, đương nhiên nên bãi nhiệm!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa kia thẳng thắn nói.
“Ông muốn bãi nhiệm vợ tôi ư?”
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía vị Tổng giám đốc Hứa này.
“Đúng vậy!”
Lúc này, Tổng giám đốc Hứa nói dứt khoát.
Bốp!
Diệp Phàm đột nhiên giơ tay tát một bạt tai, trực tiếp đánh vị giám đốc điều hành tập đoàn Đường Thị này ra ngoài.
Uỵch uỵch!
Vị Tổng giám đốc Hứa này bị tát bay ra xa mấy mét, đập xuống đất đến hộc máu.
Ôi không!
Nhìn thấy Tổng giám đốc Hứa bị đánh, sắc mặt của những người khác ở đây đều thay đổi.
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa không?”
Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn nghiêm túc.
“Cậu lại dám đánh Tổng giám đốc Hứa sao?”
“To gan quá rồi đấy!”
Lúc này Mã Yến chỉ tay vào Diệp Phàm, tức giận quát lên.
“Cô cũng muốn bãi nhiệm vợ tôi đúng không?”
Bốp!!
Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Mã Yến, đối phương vừa định lên tiếng, kết quả đã lãnh trọn một bạt tai
Người phụ nữ này cũng bị tát ngã xuống đất, trên khuôn mặt bôi trét đầy phấn son in ra một dấu tay.
Lúc hai vị giám đốc điều hành của tập đoàn bị đánh, các giám đốc điều hành khác ở đây đều sợ tới mức mặt tái mét, nhao nhao lui về phía sau, cách xa Diệp Phàm.
“Cậu... Sao cậu dám đánh tôi?”
“Bảo vệ đâu, mau bắt cậu ta lại!”
Mã Yến nằm trên mặt đất, ôm mặt hét lớn.
“Ồn ào!”
Diệp Phàm nhíu mày, vung tay lên, một cây châm bạc lập tức đâm vào người Mã Yến khiến cô ta câm miệng.
Mà đám bảo vệ kia lại bày ra vẻ mặt khó xử, nếu là người khác mà dám gây chuyện ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ bắt lại mà không hề nương tay..
Nhưng bây giờ, người gây chuyện này chính là chồng của Chủ tịch, đám bảo vệ nhỏ bé như bọn họ sao dám động tay chứ?
“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa?”
Ánh mắt Diệp Phàm đảo quanh những người ở đây.
“Thanh niên kia, cậu làm như vậy là phạm pháp đấy, cậu đừng tưởng là có Đường Sở Sở giúp cậu thì cậu có thể coi trời bằng vung!”
Lúc này, một vị giám đốc của Đường Thị nhìn Diệp Phàm quát.
Mà Diệp Phàm lại đi thẳng về phía đối phương.
“Mau kêu người tới, ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!”
Vị giám đốc này nhìn Diệp Phàm đi tới, sắc mặt tái mét, hét lớn.
“Anh Tiểu Phàm, bỏ đi!”
Đường Sở Sở nói với Diệp Phàm.
“Vợ tôi đã xin tha giúp ông rồi, coi như ông may mắn!”
Diệp Phàm dừng bước, hậm hực nói với đối phương.
“Mọi người, hôm nay mấy người tổ chức hội nghị này là muốn bãi nhiệm tôi, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho công ty hay là vì ham muốn cá nhân thì ta không quan tâm.”
“Nhưng vị trí Chủ tịch của tôi là do năm đó ông nội tự tay giao cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng giao nộp như vậy.”
“Về phần khó khăn và tổn thất mà hôm nay công ty phải đối mặt, tôi chắc chắn sẽ tìm cách giải quyết từng chuyện một, xin các vị giám đốc tin tưởng tôi, cho tôi thêm một chút thời gian!”
Đường Sở Sở nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
“Chủ tịch Đường, vậy chúng tôi sẽ cho cô một cơ hội.”