Hoa Thừa bị đánh đến choáng váng, ôm mặt nhìn Hoa Ân: "Sao ông lại đánh con? Ông nên dạy cho tên tiểu tử này một bài học mới đúng chứ, vừa rồi hắn muốn giết con!"
"Câm miệng!"
"Con dám đắc tội Diệp công tử, còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử, xin Diệp công tử tha thứ!"
Hoa Ân mắng cháu trai mình.
Ông ấy biết rõ Diệp Phàm đáng sợ đến mức nào, nếu đối phương thật sự ra tay vậy thì cháu tai ông ấy sẽ chết chắc.
"Diệp công tử, là tôi không dạy được nó, mới để tên nghiệt tử này đến gây sự với Diệp công tử, mong Diệp công tử tha tội!"
Lúc này, Hoa Ân cúi người trước Diệp Phàm.
Hoa Thừa thấy ông nội mình lại cúi đầu trước Diệp Phàm, vô cùng kinh ngạc.
Ở Long Quốc này, cho dù là thế gia quyền quý, hay vương hầu quý tộc cũng không có tư cách bảo ông nội hắn cúi đầu hành lễ.
Dù sao ông nội hắn cũng là viện trưởng Ngự Y Viện, phụ trách chăm sóc sức khỏe cho người đứng đầu của quốc gia, ai dám đắc tội chứ?
Nhưng hiện giờ, ông nội hắn lại cung kính cúi đầu với Diệp Phàm, điều này khiến Hoa Thừa sợ hãi.
"Còn không mau quỳ xuống dập đầu với Diệp công tử đi, muốn bị trục xuất khỏi nhà họ Hoa sao?"
Mà Hoa Ân thấy đứa cháu trai này đứng yên bất động lại nói.
"Xin... Xin lỗi!"
Nghe Hoa Ân nói muốn trục xuất mình khỏi gia tộc, Hoa Thừa biến sắc, vội vàng quỳ xuống dập đầu với Diệp Phàm.
"Hóa ra là cháu trai của ông!"
"Năng lực dạy dỗ cháu trai của ông quả thực không tốt lắm!"
Diệp Phàm hừ lạnh nhìn Hoa Ân.
"Diệp công tử nói phải!"
"Mong Diệp công tử cho cháu trai tôi một cơ hội nữa, về tôi nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt!"
Hoa Ân chắp tay nói với Diệp Phàm.
"Nể mặt ông, hôm nay tôi tha cho hắn ta một mạng!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Đa tạ Diệp công tử!"
Lúc này Hoa Ân mới thở phào một hơi, cung kính nói, quét mắt về phía Hoa Thừa: "Còn không mau cảm ơn Diệp công tử!"
"Cảm ơn Diệp công tử!"
Hoa Thừa quỳ trên đất nói.
"Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, về nói với Vân thiếu nhà anh, đừng có chọc tôi, nếu không thì chuẩn bị sẵn quan tài đi!"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
"Được, được!"
Hoa Thừa vội vàng gật đầu rồi đứng dậy rời di.
"Diệp..."
"Xem ra người Độc Tông các ông vẫn còn không ít người kéo dài hơi tàn."