“Ông cảm thấy thế nào?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nếu như tôi đoán không sai thì chắc cậu là đồ đệ mới mà ông già kia mới thu nhận!”
Phong Vô Tích nói thẳng.
Ông già trong miệng hắn ta đương nhiên là Thánh Y Quỷ Cốc.
Ầm!
Nghe được lời Phong Vô Tích, người đàn ông trung niên của Quỷ Cốc đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc.
Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Phong Vô Tích mà nói: “Người tự xưng là lão Quỷ Cốc ở nhà họ Hoàng Bộ là ông?”
“Hóa ra cậu chính là Diệp thiếu?”
“Tiểu sư đệ, chúng ta đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra nhau!”
Phong Vô Tích cười nhẹ một tiếng.
“Ông đã không phải người của Quỷ Cốc nữa rồi, đừng có nhận vơ!”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
“Tính cách tiểu sư đệ thật kiêu ngạo, không hổ là đồ đệ lão già kia dạy dỗ!”
Phong Vô Tích nghiền ngẫm nhìn Diệp Phàm.
“Bớt nói nhảm đi!”
Diệp Phàm vung tay, một cây ngân châm lập tức bắn về phía Phong Vô Tích.
Nhưng cây ngân châm này căn bản không lại gần hắn ta được, khi còn cách Phong Vô Tích ba tấc đã tự động chia làm đôi.
“Tiểu sư đệ, chút thủ đoạn này của cậu không đối phó được với sư huynh đâu!”
“Lấy bản lĩnh thật sự ra đi, để tôi xem đồ đệ mới mà lão già kia thu nhận kế thừa được những gì!”
Phong Vô Tích lạnh nhạt nói.
Ầm!
Vẻ mặt Diệp Phàm trở nên lạnh lẽo, hắn lao thẳng về phía Phong Vô Tích để tấn công.
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong nháy mắt, hai sư huynh sư đệ trực tiếp giao chiến với nhau.
Hai bên cứ anh đến tôi đi, tiếng động không ngừng vang lên.
Mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc đến ngây người!
Rầm!
Một tiếng động lớn nhanh chóng vang lên.
Phong Vô Tích bị đẩy mạnh về phía sau.