"Đường môn chủ, thế vì sao ông cũng ở đây?"
Mục Chiến liếc Đường Chính Đức.
"Hạ đứa con trai của tôi bị người ta giết chết và hại thành người thực vật, tôi tới để báo thù!"
Đường Chính Đức lạnh lùng quát.
"Ồ, ai to gan thế, dám ra tay tàn nhẫn với thiếu gia Đường Môn?"
Mục Chiến kinh ngạc hỏi.
"Chính là người này!"
Đường Chính Đức lạnh lùng lia mắt về phía Diệp Phàm, bên trong lập loè sát ý băng lãnh.
"Lại là cậu!"
"Nhãi con, tới Thục Châu rồi tùy ý làm bậy nhỉ!"
"Có điều ngày lành của cậu đã kết thúc rồi, hôm nay bổn thống soái sẽ trừ hại vì dân, tử hình tên oắt cả gan làm loạn, phớt lờ luật pháp của Long Quốc ngay tại chỗ!"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, uy nghiêm quát.
"Thống soái? Ông thăng chức rồi?"
Diệp Phàm liếc đối phương.
"Không sai, hiện tại bản tướng quân đã là thống soái của chiến khu Tây Bộ, thống soái Nguyên Hạo từng cứu cậu lúc trước đã bị bên trên gọi về tiếp nhận điều tra."
"Hôm nay không ai có thể cứu cậu, kể cả Long Hồn!"
Mục Chiến lạnh băng quát.
"Vậy nên ông triệu tập đại quân của chiến khu Tây Bộ tới vây giết tôi?"
"Ông đang lạm dụng quân quyền đấy, có biết hậu quả của hành động này là thế nào không?"
Diệp Phàm lạnh nhạt hỏi.
"Hừ, cậu giết thiên kim của Xuyên Vương, bên trên đã ra lệnh phải nghiêm trị hung thủ, hôm nay bổn thống soái điều binh tiến đến là vì đối phó tên hung phạm cực ác là cậu, lạm dụng chức quyền chỗ nào?"
Mục Chiến nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát.
"Giết!!!"
Ngay sau đó, ông ta ra lệnh cho đại quân.
Trong phút chốc, mấy vạn chiến sĩ chiến khu Tây Bộ lập tức giơ cao súng ống trong tay, nhắm thẳng vào Diệp Phàm chuẩn bị bóp cò!
Đường Chính Đức vội vàng dẫn người Đường Môn tránh sang một bên, đại thiếu gia Cô Tô cũng vội vã chạy theo.
Thấy một màn này, Trần Tiểu Manh và Tôn Tiểu Tiểu sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nói không nên lời.
Đường Sở Sở khẽ nhíu mày, còn A Cơ vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt như cũ.
"Chỉ bằng bọn họ cũng muốn giết tôi?"
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Uỳnh!!!