Vèo!
Ngay lúc Trần Tiểu Manh vươn tay chộp con búp bê trong tay cô gái đáng yêu, một đạo hàn quang thình lình xuất hiện.
Trần Tiểu Manh chưa kịp phản ứng, Diệp Phàm lập tức kéo cô ấy lùi về sau.
Ầm!
Hàn quang hạ xuống, sạp bán búp bê bị chẻ làm đôi, dưới mặt đất xuất hiện một vết đao sâu hoắm!
Lúc này, một người mặc đồ đen cầm một thanh kiếm katana xuất hiện. Đạo hàn quang vừa nãy là kiếm quang từ thanh kiếm katana trong tay ông ta.
Nếu Diệp Phàm không kịp thời kéo Trần Tiểu Manh lùi về sau, thì e là cô ấy đã bị chém thành hai nửa rồi.
Ực!
Trần Tiểu Manh nuốt nước bọt, cực kỳ sốc!
"Bảo vệ tiểu thư!"
Đột nhiên, mấy tiếng hét vang lên.
Mấy bóng người lao ra tấn công người mặc đồ đen cầm kiếm katana.
Tiếp đó lại có thêm ba người mặc đồ đen cầm kiếm katana xuất hiện, đánh nhau với đám người này.
"Chuyện gì thế này?"
Lúc này Trần Tiểu Manh mới hoàn hồn, ngơ ngác hỏi.
"Suýt chút nữa thì em mất mạng rồi đó!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Anh trai này đỉnh ghê!"
Cô gái đáng yêu nhìn Diệp Phàm, cười hì hì nói.
"Cô bé, cô cũng không đơn giản!"
Diệp Phàm nhìn cô gái đáng yêu, lạnh lùng đáp trả.
Từ khi Diệp Phàm xuống núi, cô gái này là người đầu tiên hắn không nhìn thấu.
"Ơ kìa, tôi chỉ muốn một con búp bê thôi mà, anh muốn giết tôi hả?"
"Cô trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, không ngờ lòng dạ lại độc ác như vậy."
Lúc này, dường như Trần Tiểu Manh đã hiểu ra điều gì. Cô ấy nhìn cô gái đáng yêu, giận dữ quát.
Đôi mắt đẹp của cô gái đáng yêu nhìn chằm chằm vào cặp mắt của Trần Tiểu Manh, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Á!
Đột nhiên Trần Tiểu Manh hét to như thể nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.
"Không được đến đây, không được đến đây!"
Sau đó, cô ấy không ngừng xua tay hét lớn, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, sắc mặt tái mét.
"Tiểu Manh, em sao thế?"
Thấy tình trạng bất thường của Trần Tiểu Manh, Đường Sở Sở vội vàng hỏi han.
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên nặng nề, hắn nhìn cô gái đáng yêu kia bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Hì hì!"
Cô gái đáng yêu nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, nói với Diệp Phàm: "Tạm biệt anh trai!"
Đối phương nói xong liền ôm búp bê tung tăng rời đi. Bốn người mặc đồ đen kia cũng biến mất trước mặt mọi người như bóng ma.
"Tiểu thư, cô sao vậy?"
Nhóm người đấu với bốn người mặc đồ đen kia đều bị giết, chỉ còn lại một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông này bước nhanh tới trước mặt Trần Tiểu Manh, nét mặt đong đầy lo lắng.
"Em ấy trúng đồng thuật rồi!"
Diệp Phàm nói.
"Đồng thuật?"
Mặt người đàn ông này biến sắc.
"Tỉnh lại đi!"
Diệp Phàm hét lên với Trần Tiểu Manh, giọng nói vang dội như trống chiều chuông sớm, dư âm văng vẳng.
Đôi mắt của Trần Tiểu Manh lập tức khôi phục tỉnh táo, thần trí khôi phục như thường.
"Tiểu Manh, em sao rồi?"
Đường Sở Sở cầm tay Trần Tiểu Manh và nói.
"Em... em bị làm sao vậy?"
Trần Tiểu Manh ngơ ngác hỏi.
"Vừa nãy tự dưng em vừa la vừa hét, làm chị sợ chết khiếp!"
Đường Sở Sở đáp.
"Hình như lúc nãy em nhìn thấy một đám quỷ dữ nhe răng nanh xông về phía mình, em sợ chết đi được!"
Trần Tiểu Manh không ngừng vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Vừa rồi em trúng đồng thuật của cô gái kia nên mới nhìn thấy hình ảnh quỷ dữ."
"Sau này gặp cô ta thì tốt nhất là tránh xa một chút!"
Diệp Phàm nói.
Hắn không ngờ cô gái kia lại biết đồng thuật, thật là không đơn giản!
"Anh Tiểu Phàm, cô gái kia lợi hại như vậy sao?"
Đường Sở Sở hỏi Diệp Phàm.
"Bên cạnh cô gái kia có ninja bảo vệ, hẳn là một nhân vật tầm cỡ nào đó của xứ sở hoa anh đào!"
Lúc này, người đàn ông kia trầm giọng nói.
"Ông là ai?"
Trần Tiểu Manh nhìn người đàn ông này.
"Thưa tiểu thư, tôi là thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Trần, đến bảo vệ sự an toàn của tiểu thư theo lệnh của tộc trưởng."
"Vừa rồi thuộc hạ không bảo vệ được tiểu thư, xin tiểu thư tha tội!"
Người đàn ông này quỳ xuống, nói với Trần Tiểu Manh.
"Ba tôi phái các ông tới ư?"
Nét mặt Trần Tiểu Manh cứng đờ.
"Đúng vậy, thưa tiểu thư!"
"Hơn nữa tộc trưởng còn bảo tôi chuyển lời tới tiểu thư, tiểu thư xa nhà đã lâu, nên trở về rồi."
Người đàn ông này nói với Trần Tiểu Manh.
"Tôi không về!"
Trần Tiểu Manh thay đổi sắc mặt, thẳng thừng nói.
"Tiểu thư..."
"Ông có thể đi rồi!"
"Nói với ba tôi, tôi sẽ ở lại đây không về nữa!"
Người đàn ông vừa mới lên tiếng, Trần Tiểu Manh lập tức nói một tràng.
"Vâng, thưa tiểu thư."
Cuối cùng, người đàn ông này chỉ có thể mang thi thể của mấy đồng đội rời đi.
"Không ngờ con nhóc này lại có gia thế mạnh như vậy, còn có cao thủ âm thầm bảo vệ!"
Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiểu Manh.
Thực lực của mấy người lúc nãy không thấp, đều là Nhân Cảnh từ tầng một đến tầng ba.
Có thể phái mấy cao thủ Nhân Cảnh đi làm vệ sĩ tuyệt đối không phải thế lực tầm thường!
"Tất nhiên! Bản tiểu thư là ai chứ! Sau này anh mà dám bắt nạt tôi và chị họ thì tôi sẽ sai bọn họ xử lý anh!"
Trần Tiểu Manh kiêu ngạo hừ mũi.
"Chỉ bằng bọn họ á?"
Diệp Phàm khinh thường.
"Được rồi, chúng ta về nhà thôi!"
Đường Sở Sở lên tiếng.
Bởi vì chuyện vừa rồi nên Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh không còn tâm trạng chơi đùa, bèn trở về biệt thự luôn.
Ở một nơi khác, một người mặc đồ đen cầm kiếm katana đứng bên cạnh cô gái đáng yêu kia: "Tiểu thư, lúc nãy những người kia đã nhìn thấy chúng ta, có cần giải quyết bọn họ không?"
"Các người không phải đối thủ của anh trai kia!"
Cô gái đáng yêu hừ nhẹ: "Các người đi điều tra thông tin về anh trai kia đi!"
"Vâng, thưa tiểu thư."
Người mặc đồ đen gật đầu.
Khu biệt thự Tử Kinh.
Ba người Diệp Phàm vừa mới trở về biệt thự thì Đường Sở Sở nhận được một cuộc điện thoại.
"Được, tôi biết rồi."
"Sao vậy em?"
Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.
"Đại tiểu thư nhà họ Liễu - một trong ba gia tộc lớn quận Hoài Giang - đã tới Thiên Hải, mời em đi ăn cơm!"
Đường Sở Sở trả lời.
"Đi thôi, có cơm miễn phí tội gì không đi. Dẫn anh theo nữa, anh đỡ phải nấu cơm."
Diệp Phàm lập tức nói.
Cô ta chính là Liễu Như Thị, đại tiểu thư nhà họ Liễu - một trong ba gia tộc lớn quận Hoài Giang.