Ngay sau đó, Diệp Phàm và Đại Hổ cùng với các cô gái nước ngoài mang theo rương tiền mặt một trăm triệu đến bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.
Ở hành lang của bệnh viện này có một người đàn ông người đầy máu me đang nằm trên một băng ca.
“Em trai!”
Đại Hổ thấy người đàn ông kia thì mau chóng chạy tới.
“Cuối cùng anh cũng đến, mau kéo em trai của anh đi đi, đừng để ở đây chướng mắt tôi!”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, thấy Đại Hổ thì lạnh lùng nói.
“Bác sĩ, sao các người không phẫu thuật cho em trai tôi mà còn để nó nằm ở hành lang thế này? Các người mau phẫu thuật cho em trai tôi nhanh lên!”
Đại Hổ hét lên với bác sĩ.
“Phẫu thuật cái gì? Anh đã trả tiền phẫu thuật chưa? Chưa trả tiền mà đòi chúng tôi phẫu thuật, anh nghĩ bệnh viện của chúng tôi là tổ chức từ thiện à!”
Bác sĩ kia tỏ vẻ khinh bỉ nói.
“Tiền à, tôi đã mang tới rồi đây, các người mau phẫu thuật cho em trai tôi đi!”
Đại Hổ vội vàng nói.
“Đã muộn rồi, em trai của anh không cứu được nữa, trực tiếp đưa anh ta đến lò hoả táng đi!”
Bác sĩ hừ lạnh nói.
“Làm sao có thể như thế được? Trước đó tôi đưa em trai tới đây, các người còn nói có cứu được mà, sao bây giờ lại nói không cứu được nữa, là mấy người đã hại chết em trai của tôi!”
Sắc mặt Đại Hổ thay đổi, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm bác sĩ kia.
“Là do anh không nộp được phí phẫu thuật, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
“Tôi nói cho anh biết, ở đây là phải có tiền mới có thể sống sót, không có tiền thì mau cút đi!”
Bác sĩ này dùng vẻ mặt khinh thường lạnh lùng nói.
Bốp!!
Diệp Phàm tát bác sĩ này ngã xuống đất, lạnh lùng quát: “Lương y như từ mẫu, thế mà ông lại nói ra những lời như vậy, ông có xứng đáng mặc cái áo blouse trắng này không?”
“Thằng nhóc này, cậu xuất hiện từ đâu ra thế? Cậu dựa vào cái gì mà dám đánh tôi?”
“Bảo vệ, mau gọi bảo vệ đến đây!”
Bác sĩ này nằm trên mặt đất ôm mặt, vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đột nhiên, một giọng nói trầm khàn vang lên.
Một người đàn ông tóc xám trắng, thoạt nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, trên người mặc áo blouse trắng, trước ngực đeo nhãn hiệu bác sĩ chủ nhiệm, vội vàng đi tới.
“Anh rể, anh tới đúng lúc lắm, thằng nhóc khốn khiếp này dám đánh em, anh chóng sai người bắt cậu ta lại đi!”
Bác sĩ kia thấy vị chủ nhiệm này thì vội vàng kêu lên.
“Bệnh viện là nơi quan trọng, ai cho cậu cái quyền đánh người đấy? Lập tức thông báo cho bộ phận bảo vệ để họ gọi cảnh sát tới đây ngay!”
Vị chủ nhiệm này nhìn Diệp Phàm, vẻ mặt uy nghiêm nói.
“Bác sĩ, chuyện này không liên quan đến ân nhân của tôi, là do anh ta không phẫu thuật cho em trai tôi, còn nói là em trai tôi không thể cứu được nữa, cho nên ân nhân của tôi mới tức giận đánh người!”
Đại Hổ vội vàng nói.
“Là do anh không nộp phí phẫu thuật, cho nên tôi mới không phẫu thuật cho em trai anh, hơn nữa em trai anh đích thật không thể cứu được nữa, tôi nói sai sao?”
Bác sĩ kia nói với vẻ mặt không cam lòng.
Người chủ nhiệm kia đến trước mặt em trai Đại Hổ, kiểm tra sơ qua rồi nói: “Toàn bộ các cơ quan trong cơ thể của em trai anh đã suy kiệt, thậm chí tim cũng đã ngừng đập, anh ta quả thật không thể cứu được nữa.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Về phần phẫu thuật, anh không nộp phí phẫu thuật, dựa theo quy định thì chúng tôi đích thật không thể phẫu thuật cho em trai anh, cho nên các bác sĩ của chúng tôi không làm sai, nhưng mà các anh lại đánh người ở nơi công cộng thì nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc!”
“Đã là bác sĩ thì việc cần làm chính là cố gắng hết sức cứu chữa cho mọi bệnh nhân, thế mà mấy người lại trơ mắt nhìn bệnh nhân chết đi mà không làm gì cả, mấy người không xứng làm bác sĩ chút nào!”
“Rõ ràng bệnh nhân vẫn có thể cứu được, mấy người lại nói không cứu được nữa, đúng là những tên lang băm!”
“Mấy người đúng là nỗi nhục của ngành bác sĩ!”
Diệp Phàm nhìn chủ nhiệm này, quát lên từng chữ rất thấm thía.
Người vây xem xung quanh nghe nói như vậy, tất cả đều ngạc nhiên, thầm nghĩ thằng nhóc này đúng là điên rồi, lại dám nhục mạ một bác sĩ chủ nhiệm như vậy.
Phải biết rằng, bệnh viện Nhân dân này chính là bệnh viện lớn nhất Thiên Hải, người có thể trở thành bác sĩ chủ nhiệm ở đây thì chắc chắn phải là một ngôi sao sáng trong ngành y học, sao có thể tùy ý nhục mạ?
“Cậu…”
Vị chủ nhiệm này bị Diệp Phàm làm cho tức giận nói không nên lời.
“Ranh con, cậu có tư cách gì mà nói anh rể của tôi là tên lang băm? Anh ấy chính là giáo sư y học cao cấp nhất Thiên Hải, anh ấy nói không cứu được nữa thì chính là không cứu được nữa, có năng lực thì cậu cứu sống anh ta xem?”
Lúc này, bác sĩ kia bất mãn quát lên với Diệp Phàm.
“Hôm nay tôi sẽ cho mấy người xem thế nào mới gọi là thầy thuốc!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hắn nhìn em trai của Đại Hổ, sau đó vung ra ba cây châm bạc, đâm vào ba huyệt quan trọng khác nhau trên người đối phương.
Sau đó, Diệp Phàm khẽ lung lay ba cây châm bạc này với một loại tần suất đặc biệt, trên châm bạc bắt đầu lóe lên từng tia sáng, tiến vào trong cơ thể em trai của Đại Hổ.
“Nội tạng của người này đã suy kiệt, nhịp tim cũng ngừng đập rồi, cho dù là Hoa Đà còn sống cũng không cứu nổi đâu!”
Bác sĩ kia nói với vẻ mặt khinh thường.
“Cố ý lừa bịp!”
Chủ nhiệm kia cũng hừ lạnh, không cảm thấy Diệp Phàm có thể cứu sống người đã bị kết án tử hình.
Lúc này, người tụ tập xung quanh càng lúc càng nhiều.
Cách đó không xa có một đoàn người đi tới.
Người dẫn đầu chính là viện trưởng của ngự y viện tên là Hoa n, người đi theo bên cạnh ông ấy chính là Hứa Thanh Lai, còn có viện trưởng bệnh viện Nhân dân Thiên Hải.
“Viện trưởng Lưu, bệnh viện là nơi quan trọng mà để tụ tập nhiều người như vậy, không sợ xảy ra chuyện sao? Ông là viện trưởng mà làm ăn kiểu gì đấy?”
Hoa n nhìn thấy phía trước có rất đông người tụ tập thì nhướng mày.
Mà viện trưởng Lưu Hải của bệnh viện Nhân dân thì thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Lão Hoa, ngài nói rất đúng, là do tôi sơ suất trong việc quản lý, tôi sẽ đi xử lý ngay!”
“Lão Chu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao lại có nhiều người tụ tập ở đây vậy? Coi đây là cái chợ bán thức ăn à?”
Lưu Hải vội vàng đi vào trong đám người, lúc ông ta nhìn thấy chủ nhiệm kia thì trực tiếp quát mắng.
“Viện trưởng, ngài tới rồi, chuyện này không thể trách tôi, mọi chuyện đều là do thằng nhóc kia làm ra!”
Chủ nhiệm kia vội vàng chỉ vào Diệp Phàm rồi nói, sau đó nói lại sơ qua một lượt những chuyện xảy ra vừa rồi.
“Làm càn? Làm sao có thể để cho người khác tùy tiện châm cứu bệnh nhân ở bệnh viện, lỡ như xảy ra chuyện gì rồi ảnh hưởng đến danh dự của bệnh viện thì làm sao bây giờ? Mau đuổi bọn họ đi đi, giải tán đám đông, đừng tụ tập nữa!”
Nghe vậy, ánh mắt của Lưu Hải nhìn lướt qua Diệp Phàm đang châm cứu, trực tiếp quát lên.
“Vâng, người đâu, mau đuổi tất cả bọn họ ra ngoài nhanh!”
Vị chủ nhiệm kia kêu to lên.
Ngay sau đó, một đám bảo vệ lập tức xuất hiện ở đây, muốn ra tay với Diệp Phàm.
“Mấy người không được động đến ân nhân của tôi!”
Đại Hổ dứt khoát chắn trước mặt đám bảo vệ kia.
“Đuổi tất cả đi mau!”
Lưu Hải lạnh lùng quát.
“Dừng tay!”
Lúc này, Hoa n và Hứa Thanh Lai xuất hiện ở đây.
“Viện trưởng, cậu ta chính là Diệp Phàm?”
Hứa Thanh Lai chỉ vào Diệp Phàm và nói với Hoa n.
Này!
Ánh mắt Hoa n tập trung, chăm chú nhìn Diệp Phàm, khi ông ấy nhìn thấy phương pháp thi châm của Diệp Phàm, đồng tử ông ấy co rụt lại, khiếp sợ nói: “Quả nhiên là châm pháp Quỷ Cốc!”
Chủ nhiệm kia và bác sĩ em vợ của ông ta đều thể hiện vẻ không thể tin được.