Ngày hôm sau.
Thiên Hải, bên ngoài sân.
Lúc này, một nhóm chiến sĩ võ trang đầy đủ.
Bọn họ không phải là chiến sĩ bình thường, ánh mắt mỗi người đều sắc như dao, trên người tản ra khí tức lạnh như băng, tất cả đều là những chiến sĩ tinh nhuệ được nghiêm chỉnh huấn luyện.
Hai người đang đứng trước mặt đám người chính là Triệu Thiên Lâm và em gái Triệu Hữu Dung.
“Hữu Dung, em theo tới đây làm gì?”
“Lát nữa đánh nhau mà làm em bị thương, ông ngoại lại lột da anh mất!”
Triệu Thiên Lâm đau đầu nhìn cô em gái mình!
“Anh cả, anh đang nghi ngờ năng lực của em sao, bản lĩnh của em không thua kém anh đâu!”
Hơn nữa lần này chúng ta đối phó người của Lưu Ly Quốc, em đã sớm không ưa bọn họ rồi, loại cơ hội có thể chỉnh bọn họ như thế này, sao có thể bỏ qua được?”
Triệu Hữu Dung lẩm bẩm: “Nhưng mà đám người này rõ ràng là tới đối phó với tên tiểu tử kia, kết quả chúng ta lại chạy tới đây giúp hắn ta thu dọn cục diện hỗn loạn này, đúng là hời cho hắn!”
“Người kia có quan hệ với chiến thần Thiên Sách, bên chiến bộ đương nhiên sẽ không để ai làm hại tới hắn ta!”
“Đợi lát nữa hành động, em phải theo sát cạnh anh!”
Triệu Thiên Lâm trầm giọng nói.
“Tiếp theo, nghe theo lệnh của tôi mà hành động, đột một và đội hai tấn công bên trái và bên phải, đội ba và đội bốn thì tấn công trực diện, đội năm canh giữ ở bên ngoài, tiểu đội đánh úp canh chừng để ra tay bất cứ lúc nào.”
“Hôm nay không ai trong nhà này được phép rời đi!”
Sau đó Triệu Thiên Lâm cầm lấy bộ đàm, ra lệnh.
“Một hai ba, hành động!”
Nói xong hai chữ cuối cùng.
Anh ta trực tiếp dẫn theo một đám người xông vào bên trong.
Chớp mắt, sân nhỏ đã bị chiến sĩ vũ trang đầy đủ bao vây.
Bịch!
Lúc này, cửa bị mở, một đám người vọt ra ngoài.
Ánh mắt từng người lạnh như băng.
“Các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng!”
Triệu Thiên Lâm quát về phía đám người.
“Đám chiến bộ Long Quốc xem như có chút bản lĩnh, nhanh như vậy đã phát hiện ra chúng ta rồi!”
Người đàn ông khoác áo gió màu đen nhìn Triệu Thiên Lâm cười lạnh.
“Ngay từ khoảnh khắc các người đặt chân vào lãnh thổ Long Quốc thì đã bị chúng tôi theo dõi rồi!”
“Lập tức đầu hàng, nếu không thì đừng trách chúng tôi không khách khí!”
Triệu Thiên Lâm lạnh giọng quát.
“Bảo chúng tôi đầu hàng, chỉ dựa vào mấy người mà cũng xứng?”
Người đàn ông kia khinh thường nói.
“Người Lưu Ly Quốc đúng là ngông cuồng, xem tôi dạy dỗ các người!”
Triệu Hữu Dung hừ lạnh, cô bước lên vọt về phía trước, giơ chân lên quét về phía đối phương.
Chân vừa quét xuống, gió gào thét, không một chút lưu tình.
Mặc dù trước kia, đòn này của Triệu Hữu Dung bị Diệp Phàm bắt được, nhưng bản lĩnh của cô quả thật không kém, đã đạt tới Nhân Cảnh tam trọng, đủ để đối phó hơn trăm người.
Ngay khi chân Triệu Hữu Dung rơi trên người đàn ông khoác áo gió, ánh mắt của đối phương lóe lên sự tàn bạo, trực tiếp ra tay.
“Không xong rồi, Hữu Dung!”
Sắc mặt Triệu Thiên Lâm thay đổi, anh ta hô lớn về phía Triệu Hữu Dung nhưng đã muộn.
Bịch!!!
Lúc này, Triệu Hữu Dung bị người đàn ông đánh bay ra ngoài đập lên vách tường, phun ra một ngụm máu.
“Hữu Dung!”
Triệu Thiên Lâm nhìn em gái mình, sau đó ánh mắt quét về phía người đàn ông kia: “Nổ súng!”
Đoàng đoàng đoàng!!!
Trong giây lát, chiến sĩ vây quanh bốn phía liên tục nổ súng, hàng loạt viên đạn bay về phía nhóm người.
Aaa!!!
Đám người Lưu Ly Quốc phát ra tiếng giận dữ, tròng mắt đỏ ngầu tràn đầy hung ác, bọn họ di chuyển với tốc độ rất nhanh, tránh né được toàn bộ đạn.
Sau đó, đám người kia xông tới trước mặt nhóm chiến sĩ, vung nắm đấm bắt đầu tấn công.
Bịch bịch bịch!!!
Những chiến sĩ này chưa kịp ra tay đã bị người Lưu Ly Quốc đánh nổ tung.
Lúc này, nhóm người kia tản ra hơi thở cuồng bạo, trong mắt tràn đầy vẻ khát máu.
Tốc độ của họ nhanh như báo, sức mạnh dũng mãnh như hổ.
Người Triệu Thiên Lâm dẫn tới căn bản không thể chống lại, không ngừng chết thảm.
Mà Triệu Thiên Lâm và người đàn ông khoác áo gió kia đang chiến đấu kịch liệt.
Mặc dù Triệu Thiên Lâm có thực lực Nhân Cảnh lục trọng, nhưng so sánh với người đàn ông này thì không cùng một đẳng cấp.
Bịch!
Rất nhanh, Triệu Thiên Lâm đã bị đối phương đánh bay ra người, rơi xuống cạnh Triệu Hữu Dung rồi phun ra máu.
“Anh hai, anh sao rồi?”
Triệu Hữu Dung tái mặt, miệng nhuốm máu nhìn anh mình.
“Đám người này sao lại mạnh như vậy?”
“Chúng ta sơ ý rồi!”
Vẻ mặt của Triệu Thiên Lâm cực kỳ khó coi.
Lúc này, người đàn ông kia vọt tới chỗ hai anh em, giống như muốn giết chết bọn họ.
Đoàng!
Trước tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, viên đạn phá không bay tới phía người đàn ông kia, hắn ta nghiêng người, viên đạn bay sượt qua mặt để lại một vết máu.
“Có súng bắn tỉa, đi giải quyết bọn chúng!”
Người đàn ông hô lớn.
Ngay lập tức, một số người lao về phía tay súng bắn tỉa ở phía xa.
Bằng bằng bằng!!!
Vô số đạn bắn liên tiếp về phía người đàn ông nhưng không hề trúng đối phương, chỉ ép cho hắn ta lùi về phía sau.
“Hữu Dung, em nhanh đi gọi cứu viện, để anh ngăn cản bọn họ!”
Triệu Thiên Lâm nói với Triệu Hữu Dung.
“Không, em không đi!”
Sắc mặt Triệu Hữu Dung thay đổi.
“Nhanh đi tìm cứu viện, nếu không thì cả hai chúng ta đều phải chết ở đây!”
Triệu Thiên Lâm quát Triệu Hữu Dung rồi vọt tới phía người đàn ông kia.
Trong sân, một nhóm chiến sĩ đã chết trong tay đám người này, cái chết cực kỳ thê thảm.
Triệu Hữu Dung nhìn thấy cảnh tượng này, cô không dám do dự, cố nén cơn đau trong cơ thể, bò dậy khỏi mặt đất rồi chạy ra ngoài.
Ngay sau đó, Triệu Hữu Dung đã quay về xe, bắt đầu nghĩ cách đi đâu để tìm cứu viện.
Nếu như liên lạc với chiến bộ, sợ là khi bọn họ tới thì anh cô đã chết rồi!
“Đúng, còn có anh ta!”
Đột nhiên, trong đầu Triệu Hữu Dung nảy ra một bóng dáng.
Người này chính là Diệp Phàm.
Lấy sức mạnh trước khi đối phó với chiến sĩ Bạch Hổ Doanh của Diệp Phàm.
Nếu như hắn ra tay, đối phó với đám người này cũng không thành vấn đề, hơn nữa hắn đang ở Thiên Hải, cách nơi này gần nhất.
Nhưng Triệu Hữu Dung lại không có số điện thoại của Diệp Phàm, may mà lúc trước anh hai đã nói cho cô biết chỗ ở của hắn.
Cô trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Phàm.
Cửa chính biệt thự Tử Kinh.
Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền tới.
Chiếc xe có tốc độ nhanh như chớp lao tới, bảo vệ an ninh còn chưa kịp phản ứng thì cô đã dừng xe, phi thẳng vào trong biệt thự.
Diệp Phàm vừa trở về biệt thự, kết quả một chiếc xe phi tốc độ hơn 200km lao về phía hắn.
Cơ thể Diệp Phàm lóe lên, quát về hướng chiếc xe: “Này, có biết lái xe không?”
Kít kít!!!
Chiếc xe lao tới bên cạnh Diệp Phàm, phát ra tiếng phanh gấp chói tai, mãi đến khi trên mặt đất xuất hiện vết phanh kéo dài mới dừng lại.
Triệu Hữu Dung xuống xe, gọi Diệp Phàm: “Diệp Phàm, anh nhanh đi theo tôi!”
Diệp Phàm đỡ Triệu Hữu Dung lên xe, rời khỏi đây.