Trên một đường cao tốc dẫn đến thành phố Tô, một chiếc McLaren đang di chuyển trên đường.
Người ngồi trong xe chính là Diệp Phàm và Đường Sở Sở còn có hai cô gái A Cơ.
“Anh Tiểu Phàm, đợi lát nữa đến thành phố Tô, trước tiên đến chi nhánh tập đoàn Đường Thị ở thành phố Tô xem một chút đi!“
Đường Sở Sở nói.
“Đường Thị có mở chi nhánh ở đây sao?“
Diệp Phàm hỏi.
“Ừm, chi nhánh này là do em đã chuẩn bị từ lâu rồi, vẫn chưa chính thức khai trương.”
“Nhưng sau này, nơi này sẽ làm phân bộ lớn nhất quận Giang Nam của Đường Thị, ngoại trừ đi tổng bộ Thiên Hải ra.”
“Dù sao thành phố Tô cũng là quận thành của quận Giang Nam, các phương diện đều mạnh hơn Thiên Hải, Đường Thị muốn chân chính lớn mạnh lên, lan rộng toàn bộ quận Giang Nam, trở thành tập đoàn siêu cấp hạng nhất, phân bộ ở thành phố Tô là ưu tiên hàng đầu.”
“Chẳng bao lâu nữa, phân bộ ở thành phố Tô sẽ chính thức khai trương, em cũng dự định nhân dịp này đến xem thử, để tránh đến lúc đó xuất hiện sai sót gì đó!”
Đường Sở Sở nói.
“Ừ, em nói cũng phải!”
“Đúng rồi, anh xem thiên tượng thấy cũng sắp đến đêm trăng tròn rồi.”
“Đến lúc đó, căn bệnh bướng bỉnh trong cơ thể em sẽ có thể diệt trừ tận gốc, hơn nữa có khi còn có thể sẽ có niềm vui bất ngờ đấy!”
Khoé miệng Diệp Phàm nhếch lên, nhìn Đường Sở Sở rồi cười nói.
“Niềm vui bất ngờ?”
Vẻ mặt Đường Sở Sở tò mò nhìn Diệp Phàm.
Vù vù vù!!
Đúng lúc này, đột nhiên có một loạt tiếng động cơ ô tô truyền đến.
Phía sau xe của Diệp Phàm có mấy chục chiếc xe thể thao hạng sang trị giá hàng triệu đô la đang lao tới đây nhanh như bay.
“Cảnh thiếu, anh xem, không phải chiếc xe thể thao Mclaren mới nhất kia sao? Trước đây không phải anh muốn mua một chiếc sao?”
Trong một chiếc xe thể thao Lamborghini, một thanh niên đeo kính râm đang lái xe, trên ghế phụ có một cô gái xinh đẹp, đối phương thấy chiếc McLaren phía trước thì kinh ngạc nói.
Thanh niên nhìn chiếc McLaren kia, ánh mắt sáng lên, đạp mạnh chân ga, xe của anh ta lao đi rất nhanh, đuổi theo xe của Diệp Phàm.
“Ranh con, công tử nhà cậu đây, xe không tệ đấy, có muốn so tài không?”
Thanh niên này thông qua cửa sổ nhìn Diệp Phàm, kiêu ngạo nói.
Nhưng Diệp Phàm hoàn toàn không để ý tới đối phương, vừa đạp chân ga, xe truyền ra một tiếng nổ vang, trong nháy mắt đã vượt qua xe thể thao của thanh niên kia.
“Ranh con, lại dám xem thường bổn thiếu gia!”
Vẻ mặt thanh niên này lạnh lùng, cũng tăng ga đuổi theo, những chiếc xe thể thao khác cũng nhao nhao đuổi theo.
Nhưng bất luận mười mấy chiếc xe thể thao này đạp chân ga đến chết như thế nào, cũng chỉ có thể nhìn đèn sau xe của Diệp Phàm.
“Chết tiệt!”
“A Thành, lập tức dẫn người đến ngã tư đường cao tốc dẫn vào nội thành, ngăn cản một chiếc McLaren cho tôi, tuyệt đối không được thả thằng đó đi!“
Thanh niên trong chiếc siêu xe Lamborghini tức giận mắng, anh ta trực tiếp gọi điện thoại dặn dò.
Ngay sau đó, mười chiếc xe thể thao này ngay cả đèn sau của xe Diệp Phàm cũng không nhìn thấy.
Mười mấy phút sau, Diệp Phàm lái xe xuống cao tốc, đang muốn đi vào nội thành thì đột nhiên có hơn mười chiếc xe thương vụ màu đen lao ra, chặn bọn họ lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Không cần lo lắng, để anh đi xem thử!”
Diệp Phàm xuống xe đi ra ngoài.
Có một đám người lao xuống từ trên chiếc xe thương vụ kia, vây quanh Diệp Phàm.
“Tôi vừa mới tới thành phố Tô mà đã đón tiếp phô trương như vậy rồi sao?”
“Ai phái mấy người tới?”
“Lão thái giám kia à?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Lão thái giám gì?”
“Ranh, lá gan của cậu to quá nhỉ, lại dám đắc tội với Cảnh thiếu của chúng tôi!”
Trong đám người này, một người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cảnh thiếu? Anh ta mới chui từ đâu ra vậy?”
Diệp Phàm kinh ngạc nói.
Lập tức, hơn mười chiếc xe thể thao bị Diệp Phàm cắt đuôi trong nháy mắt trước đó, cuối cùng cũng xuất hiện ở đây.
Thanh niên trên chiếc Lamborghini trực tiếp mở cửa xe ra và đi qua.
Trong những chiếc xe thể thao khác cũng có một nhóm đại thiếu gia quần áo thời thượng đồng thời bước xuống.
“Cảnh thiếu!”
Người đàn ông mặc áo khoác đen và những người khác vây quanh Diệp Phàm cung kính chào thanh niên này.
“Thì ra là anh à!”
Diệp Phàm nhìn lướt qua thanh niên này một cái.
“Ranh con, mày cho rằng lái một chiếc McLaren là rất trâu bò sao? Còn dám đua xe vượt qua bổn thiếu gia, mày đang xem thường bổn thiếu gia đấy à?”
Cảnh Vũ lạnh lùng nói với Diệp Phàm.
“Ranh con, mày đúng là không có mắt à, ở thành phố Tô này mà lại dám vượt qua xe của Cảnh thiếu chúng tôi, mày không muốn sống nữa à?”
“Tôi thấy thằng nhóc này chính là một kẻ đần độn, hôm nay dạy dỗ cho hắn một trận đáng đời đi!”
Lúc này, các đại thiếu gia trên xe thể thao khác nhao nhao nhìn Diệp Phàm châm chọc, hiển nhiên bọn họ cũng rất bất mãn chuyện Diệp Phàm lái xe bỏ rơi bọn họ đến ngay cả khói xe cũng không nhìn thấy.
Bọn họ đều là đại thiếu gia của các tập đoàn gia tộc cấp cao ở thành phố Tô, đây là tồn tại bá chủ, ai dám không nể mặt bọn họ giống như Diệp Phàm hôm nay chứ, đây không phải là đánh vào mặt bọn họ sao?
“Xe của các anh không chạy nhanh bằng xe của tôi, chuyện này sao có thể trách tôi?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Này!
Mà câu nói này của Diệp Phàm đã làm cho sắc mặt Cảnh Vũ trầm xuống: “Mày kiêu ngạo quá nhỉ? Hôm nay tao sẽ cho mày biết ở cái thành phố Tô này, ai mới là người kiêu ngạo nhất!”
“A Thành, đập cái xe này thành sắt vụn cho tôi!”
Cảnh Vũ vừa ra lệnh, người đàn ông mặc áo khoác đen kia nhanh chóng trả lời, sau đó kêu gọi thuộc hạ đến định đập phá xe của Diệp Phàm.
“Các anh muốn làm gì?”
Đường Sở Sở xuống xe và nói lớn với đám người này.
“Yo, còn có một người đẹp ở đây à!”
Đám đại thiếu gia ăn mặc thời thượng kia nhìn Đường Sở Sở, trong mắt lộ ra sự gian xảo.
Cảnh Vũ nhìn Đường Sở Sở, khẽ cười: “Dáng người của cô gái này cũng quyến rũ quá nhỉ.”
Ánh mắt anh ta lại lập tức quét về phía Diệp Phàm: “Nhóc con, mày có xe sang lại có người đẹp, có vẻ sống yên vui sung sướng quá nhỉ, nhưng hôm nay coi như mày xui xẻo, xe thì bổn thiếu sẽ đập, cô gái này bổn thiếu cũng muốn, còn mày…”
Nhưng Cảnh Vũ còn chưa nói hết thì đã không nói được nữa, chỉ thấy Diệp Phàm đột nhiên bóp cổ anh ta, bóp nghẹn tất cả lời nói.
Ngay sau đó, sắc mặt Cảnh Vũ đỏ lên, không ngừng giãy dụa.
“Khốn khiếp, buông Cảnh thiếu ra!”
A Thành kia nhìn Diệp Phàm nắm lấy Cảnh Vũ, sắc mặt ông ta biến đổi, hét lớn.
“Lên cho tôi!”
Cảnh Vũ khó thở, khàn khàn kêu lên.
Ngay sau đó, A Thành và những người đi theo xông về phía Diệp Phàm.
Bịch!!
Diệp Phàm vung tay, ném người này ra ngoài, nện thẳng lên người đám người kia, đập cho tất cả bọn họ ngã xuống đất.
Lúc này, sắc mặt của đám thiếu gia ăn mặc thời thượng kia đều biến đổi.
“Mày…”
Ầm!
Cảnh Vũ nằm trên mặt đất, kêu la thảm thiết, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Phàm, anh ta đang muốn nói cái gì đó thì kết quả lại bị một chân của Diệp Phàm giẫm lên người khiến anh ta kêu la thảm thiết lần nữa.
“Anh có thể đập xe của tôi nhưng anh không được mơ tưởng đến vợ tôi!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói với Cảnh Vũ.
Diệp Phàm hừ lạnh, lập tức muốn một chân kết liễu vị đại thiếu gia hào môn thứ ba này.