Ngụy Thiên Hiền muốn nhân cơ hội chạy thoát, nhưng sao hắn có thể để ông ta chạy được?
Vụt!
Trong nháy mắt, Diệp Phàm như một bóng ma xuất hiện trước mặt Ngụy Thiên Hiền.
“Ranh con, mày đừng có khinh người quá đáng, tốt xấu gì lão phu cũng là tiền tổng quản đại nội, có cơ hội gặp mặt bệ hạ, nếu mày dám...”
Ngụy Thiên Hiền u ám nhìn Diệp Phàm.
Ông ta còn chưa nói xong thì Diệp Phàm đã đánh ra một quyền bay thẳng về phía Ngụy Thiên Hiền.
Lúc này, Ngụy Thiên Hiền bộc phát ra toàn bộ sức mạnh của cơ thể để chống đỡ.
Bịch!!!
Giây sau, cả người ông ta bị đánh bay ra xa mấy chục mét, nện trên cửa sơn trang.
Phụt phụt phụt ~
Ngụy Thiên Hiền rơi xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Ngụy tổng quản!”
Lúc này, người phụ trách sở tuần tra phân bộ quận Giang Nam– Lý Kiến xuất hiện, nhìn thấy bộ dạng này của Ngụy Thiên Hiền, vẻ mặt ông ta thay đổi rồi hô lên.
Nhưng đòn vừa rồi của Diệp Phàm đã đánh nát lục phủ ngũ tạng của Ngụy Thiên Hiền, cho dù thực lực của ông ta có mạnh tới đâu thì cũng chỉ còn con đường chết!
“Ngụy tổng quản!”
Lý Kiến gọi Ngụy Thiên Hiền.
Vút!
Sau đó, ánh mắt Lý Kiến nhìn về phía Diệp Phàm, ông ta lạnh giọng nói: “Là cậu giết chết Ngụy tổng quản?”
“Là tôi giết!”
Diệp Phàm không quan tâm đáp.
“Cậu biết Ngụy tổng quản là ai không?”
Lý Kiến tức giận quát.
“Biết, chỉ là một lão thái giám mà thôi!”
Diệp Phàm hờ hững đáp.
“Ông ấy chính là tiền tổng quản đại nội, phụ trách quản lý mọi việc quan trọng trong hoàng cung, thân phận cao quý, cho dù là đại thần trong triều cũng không dám tùy ý đắc tội với ông ấy, vậy mà cậu dám giết?”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng mình có Quân Đao bảo vệ thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Nếu chuyện này truyền tới tai Hoàng Đế, cho dù là Quân Đao cũng không che chở được cho cậu!”
Lý Kiến nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh như băng.
“Tôi cũng không cần hắn ta che chở!”
“Một tên thái giám mà thôi, muốn giết thì giết!”
“Nếu ông không phục thì đi chết cùng ông ta!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
Lúc này trên người Diệp Phàm toát ra sự kiêu ngạo, coi thường tất cả!
“Cậu...”
Lý Kiến nhìn chằm chằm Diệp Phàm, tức tới suýt chút nữa đã ra tay.
Nhưng ông ta không nhịn được.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Ngụy Thiên Hiền, thân là tổng quản hoàng gia Long Quốc, đương nhiên sức mạnh không thể kém, sớm đã đột phá qua Nhân Cảnh, ông ta căn bản không chống lại được.
Nhưng ngay cả Ngụy Thiên Hiền cũng chết trong tay tên tiểu tử này, nếu ông ta ra tay thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục!
“Nếu có người dám nói lung tung chuyện xảy ra ngày hôm nay, tôi sẽ không khách khí!”
Diệp Phàm liếc nhìn đám người sơn trang Ngụy Thị, hắn đi tới trước mặt Đường Sở Sở: “Bà xã, chúng ta đi thôi!”
“Dạ!”
Đường Sở Sở gật đầu, cô khoác cánh tay Diệp Phàm đi ra ngoài.
Cứ như vậy, sau khi Diệp Phàm giết chết Ngụy Thiên Hiền, hắn đường đường chính chính rời hỏi sơn trang Ngụy Thị, không một ai dám ngăn cản.
Tô Lâm, thế tử Đoạn Vương phủ, Lý Kiến, bao gồm rất nhiều các đại lão quyền quý đang có mặt ở đây, tất cả chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm rời đi.
Mộc Thần nhìn bóng lưng Diệp Phàm, ánh mắt không ngừng lóe lên.
“Ba, xem ra chúng ta phải qua lại thân thiết với hắn ta rồi!”
Trong đội ngũ nhà họ Cảnh, Cảnh Nhã trầm giọng nói.
“Không được!”
Cảnh Mộc quát.
“Ặc? Ba sao thế?”
Cảnh Nhã nhìn ba mình với vẻ mặt ngơ ngác.
“Mặc dù người này có thực lực rất mạnh, giết chết lão Ngụy, nhưng hắn ta cũng đắc tội với quận trưởng quận Giang Nam, thế tử Đoạn Vương phủ, thậm chí là điện Long Vương, bao gồm cả thế lực đứng sau lưng lão Ngụy, nếu bây giờ chúng ta thân thiết với hắn, vậy chẳng khác nào ngang nhiên với những thế lực này?”
Ánh mắt Cảnh Mộc lóe lên rồi nói.
“Ba nói đúng!”
Nghe xong lời Cảnh Mộc nói, Cảnh Nhã như bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô gật đầu lia lịa.
“Nếu như tất cả bọn họ không làm gì được hắn, vậy mới xứng đáng cho nhà họ Cảnh chúng ta qua lại!”
Cảnh Mộc trầm giọng nói.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang bàn tán về Diệp Phàm.
“Thằng ranh chết tiệt, bản thế tử tuyệt đối sẽ không tha cho mày!”
Gương mặt thế tử Đoạn Vương phủ dữ tợn quát lớn.
Sắc mặt quận trưởng quận Giang Nam – Tô Lâm cũng cực kỳ khó coi.
Bên kia, Diệp Phàm đưa Đường Sở Sở rời khỏi sơn trang Ngụy Thị thì đi thẳng tới phân điện Long Vương ở quận Giang Nam.
Diệp Phàm ngồi trong phân điện, Khương Uyên đứng một bên.
Long tướng Thương Liệt bị áp giải quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm.
“Khương Uyên, đồ khốn nạn, ông dám phản bội điện Long Vương, Phần Diễm Long Thủ sẽ không tha cho ông!”
Long tướng Thương Liệt giận dữ gào thét về phía Khương Uyên.
Bốp!
Khương Uyên giáng một cái tát lên mặt long tướng Thương Liệt: “Phản bội điện Long Vương? Tôi thấy ông mới là người phản bội điện Long Vương mới đúng, hay cả thiếu chủ cũng dám ra tay, lá gan của ông cũng to thật đấy!”
“Thiếu chủ điện Long Vương?”
“Cậu?”
Long tướng Thương Liệt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
“Ông biết người này?”
Diệp Phàm duỗi ngón tay đang đeo nhẫn Long Vương ra.
Long tướng Thương Liệt nhìn thấy nhẫn Long Vương thì thay đổi sắc mặt, hai mắt trừng lớn, ông ta không thể tin nổi: “Đây...đây là...nhẫn Long Vương?”
“Không sai!”
“Đây chính là nhẫn Long Vương!”
Diệp Phàm hờ hững nói.
“Cậu...rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu lại có nhẫn Long Vương của lão điện chủ?”
Long tướng Thương Liệt ngạc nhiên nhìn Diệp Phàm.
“Thiếu chủ chính là đệ tử thân truyền của điện chủ, cũng chính là người kế nhiệm của điện Long Vương!”
“Nếu như ông thật sự trung thành với tôi, vậy thì nuốt viên thuốc này xuống!”