Sau mười mấy phút, những người được gọi là cao thủ về cược ngọc mới chọn xong. Nhưng tâm trạng của họ đều rất nặng nề. Ngô Bình chỉ mất vài giây đã chọn được ba khối phỉ thuý màu trắng trông rất được. Chuyện này tạo cho họ áp lực rất lớn.
Nếu khối nguyên liệu ngọc của họ khi cắt ra mà không tốt bằng Ngô Bình, vậy họ thật sự không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Song đúng như Đường Tử Di dự đoán, ba khối nguyên liệu ngọc mà Ngô Bình chọn đã là tốt nhất. Chất lượng của số nguyên liệu ngọc do mấy người kia chọn đều kém xa anh, người có tổng giá trị cao nhất cũng chỉ hơn trăm nghìn, còn chẳng bằng một phần tám tổng giá trị của Ngô Bình.
Kết quả đã quá rõ ràng. Mấy người kia cũng ngại ở lại, bọn họ viện lý do rồi lục tục rời đi. Trước khi đi, có người còn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đầy sâu xa.
Những cao thủ cược ngọc vừa đi khỏi, Đường Tử Di đột nhiên vỗ tay, “Tuyệt đấy!”
Ngô Bình cười hỏi, “Giờ tin tôi rồi chứ?”
“Tôi vẫn luôn tin anh mà, chỉ không biết anh lại lợi hại đến vậy thôi”, Đường Tử Di cười nói, “Sao anh làm được thế?”
Ngô Bình đáp nhẹ, “Chắc cô cũng biết tôi từng ngồi tù nhỉ. Tôi đã gặp rất nhiều kỳ nhân ở đó, và học những thứ này từ họ đấy”.
“Bao gồm cả võ công của anh à?”, Đường Tử Di hứng thú hỏi, cảm thấy nhà giam ấy quả là ngoạ hổ tàng long.
“Xem là thế đi”, Ngô Bình chỉ có thể trả lời như vậy.
Rồi anh xoa mũi, đổi chủ đề, “Tôi có thể đi Biên Nam. Bao giờ khởi hành?”
Đường Tử Di nghiêm mặt, “Khoan đi Biên Nam đã. Anh cược ngọc giỏi như vậy, mấy ngày nữa gọi thêm bố tôi, chúng ta đến thành phố cược ngọc. Chỉ khi thấy được sự lợi hại của anh, ông ấy mới chịu tiền dưỡng già của mình ra”.
Ngô Bình hiểu, Đường Tử Di vẫn muốn tiếp tục khảo sát mình. Nhưng anh không quan tâm, nếu có thể kiếm được mười triệu thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.
“Được, lúc nào tôi cũng rỗi mà. À phải, hôm nay cô có nhắc đến tình hình của Lư Tuấn Phi, có thể nói rõ hơn cho tôi biết không?”
“Được chứ. Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi”, Đường Tử Di mời Ngô Bình lên quán trà ở tầng năm. Cả hai vừa uống trà vừa hàn huyên về tình hình nhà họ Lư.
Theo lời Đường Tử Di, nhà họ Lư bắt đầu làm giàu từ mười mấy năm trước, sau đó tham gia vào lĩnh vực bất động sản. Những năm đầu rất thuận buồm xuôi gió, cho đến năm năm trước, nhà họ Lư đã sở hữu khối tài sản hàng tỷ đồng.
Lòng ham muốn của nhà họ Lư bắt đầu tăng lên. Họ đã trù bị trong ba năm, huy động được mười tỷ và bắt đầu khởi công dự án biệt thự Thái Khang.
Khu biệt thự Thái Khang là một dự án biệt thự và nhà ở thương mại, giai đoạn đầu đầu tư tám tỷ xây hai trăm căn biệt thự trên núi và nhà ở thương mại dưới chân núi.
Một khi dự án này hoàn thành, nhà họ Lư sẽ nhảy vọt thành nhà phát triển bất động sản lớn, tài sản cũng tăng lên gấp bội.
Nhưng có ai ngờ, sau khi hầu hết bất động sản của khu biệt thự Thái Khang làm lễ cất nóc, thì tai nạn bắt đầu thường xuyên xảy ra. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đã có bốn công nhân thiệt mạng.
Nhà họ Lư vừa vận hành vừa trả tiền đền bù, cứ nghĩ chuyện này sẽ qua, có thể kết thúc dự án càng sớm càng tốt. Nhưng nhà họ Lư không thể ngờ rằng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.
Một tháng sau, có hai chủ doanh nghiệp đi xem nhà đã chết bất đắc kỳ tử, sau đó là cái chết của ba nhân viên bảo vệ.
Tổng cộng đã có chín người qua đời, tin tức không giữ kín được nữa, thông tin khu biệt thự Thái Khang bị tà ma quấy nhiễu đã lan truyền khắp Vân Kinh. Một lượng lớn người mua đã trả tiền trước cũng lần lượt trả nhà. Đồng thời, cơ quan chức năng đã truy cứu người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn, chủ nhà họ Lư bị phạt tù ba năm.
Kể từ đó, khu biệt thự Thái Khang không bán được căn nhà nào nữa, chuỗi tiền vốn của nhà họ Lư cũng bị ngắt.
Vì nhà của khu biệt thự Thái Khang không bán được, phía ngân hàng vẫn trì hoãn thanh toán, hy vọng nhà họ Lư có thể xử lý khu biệt thự Thái Khang. Vậy nên, tính đến hiện nay, khu biệt thự Thái Khang này vẫn do nhà họ Lư đứng tên.
Nghe xong câu chuyện của nhà họ Lư, Ngô Bình cảm thấy rất kinh ngạc, “Chín người chết liên tiếp ư, nguyên nhân là gì vậy?”
Đường Tử Di lắc đầu, “Không rõ nữa. Lúc ấy nhà họ Lư đã mời rất nhiều chuyên gia nhưng vẫn không hoá giải được. Chính vì vậy, chưa có chủ đầu tư nào dám tiếp quản khu biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình thở dài, “Đầu tư hàng chục tỷ mà không thu lại được xu nào. Nhà họ Lư đúng là lỗ nặng”.
“Thì đấy. Tất cả công việc làm ăn của nhà họ Lư đều dừng lại, tiền dùng để trả lãi hết”.
Ngô Bình cảm thấy rất đáng tiếc cho Lư Tuấn Phi, vốn là con nhà giàu mà giờ lại chật vật đến mức không bằng cả một người bình thường.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh chợt loé lên ý nghĩ. Nếu năng lực nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy quỷ thần, vậy anh có nên đến khu biệt thự Thái Khang để giúp người nhà họ Lư xem thử không?
Trò chuyện được một lát, Đường Tử Di nhận một cuộc điện thoại rồi bảo với anh, “Tôi phải về nhà xử lý chút chuyện, mấy hôm nữa sẽ liên lạc với anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Đường Tử Di rời đi, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi điện cho Lư Tuấn Phi.
Trong một căn nhà thuê bình thường, Lư Tuấn Phi đang giặt giũ. Tất cả số tiền mà nhà họ Lư hiện có còn chẳng đủ để trả lãi ngân hàng. Cả nhà họ thắt lưng buộc bụng, sống khá chật vật. Nhưng điều này vẫn không giúp được gì, cao lắm là một tháng, nhà họ Lư sẽ đệ đơn xin phá sản.
Lư Tuấn Phi cau mày, mấy năm trước bản thân còn là cậu ấm nhà giàu, nhưng hai năm nay sống còn chẳng bằng con cái nhà bình thường.
Mới hôm qua, người bố vừa ra tù của Lư Tuấn Phi đã đưa cho anh ấy một tấm thẻ ngân hàng có hai triệu tiền mặt, bảo anh ấy cầm thẻ rồi rời Vân Kinh càng sớm càng tốt để sống ở nơi khác.
Rất rõ ràng, nhà họ Lư không gắng gượng nổi nữa. Bố mẹ hy vọng Lư Tuấn Phi sau này có thể sống thoải mái hơn, còn mọi hậu quả của việc phá sản cứ để họ gánh vác.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lư Tuấn Phi đều muốn oà lên khóc thật to. Nhưng anh ấy biết, dù mình có khóc đến mù loà cũng vô dụng, thế giới này sẽ không đồng cảm với kẻ yếu!
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Ngô Bình gọi đến.
Lư Tuấn Phi lau tay, cố nén nỗi buồn bực trong lòng, đoạn cất tiếng hỏi, “Ngô Bình, cậu đang ở đâu vậy?”
Ngô Bình đáp, “Tuấn Phi à, cậu đến khách sạn đón mình, rồi đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang đi”.
Nghe đến năm chữ “khu biệt thự Thái Khang”, cõi lòng Lư Tuấn Phi như bị đâm một phát mạnh, “Cô Đường kể cho cậu nghe rồi à?”
“Ừ, cô ấy kể hết rồi”, Ngô Bình nói, “Cậu đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang một chuyến đi, có lẽ mình sẽ giúp được cậu”.
Lư Tuấn Phi ngẩn ra, “Giúp mình ư?”
Ngô Bình không giải thích nhiều, chỉ hỏi rằng, “Cậu tin mình không, Tuấn Phi?”
Lư Tuấn Phi không hề do dự, “Tất nhiên là mình tin cậu”.
“Tin thì đến đón mình đi”, Ngô Bình nói, “Có khi mình sẽ mang lại bất ngờ cho cậu đấy”.
Lư Tuấn Phi nghiến chặt răng, “Được, mình đến ngay!”
Nửa giờ sau, Lư Tuấn Phi lái chiếc ô tô cũ, chở Ngô Bình đến khu biệt thự Thái Khang.
Trên đường đi, Lư Tuấn Phi vô cùng tò mò về việc Ngô Bình quen biết Đường Tử Di. Anh ấy bảo, “Ngô Bình này, cậu cũng tốt số phết, kết bạn được với nhân vật ghê gớm như Đường Tử Di cơ đấy”.
“Ghê gớm? Cô ấy nổi tiếng lắm à?”, Ngô Bình hứng thú hỏi Lư Tuấn Phi, “Nhà họ Đường giàu có lắm sao?”
Lư Tuấn Phi đáp, “Đường Tử Di là một trong bốn người đẹp nức tiếng Vân Kinh, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng thế giới. Về ăn chơi, vàng bạc đá quý, nhà họ Đường đều chiếm thị phần rất lớn. Đồng thời, họ còn tham gia vào lĩnh vực khách sạn, phát triển bất động sản, du lịch văn hóa và đầu tư mạo hiểm. Tóm lại, chỉ cần nhà họ Đường giậm chân một cái, cả Vân Kinh đều rung chuyển”.
Ngô Bình kinh ngạc, “Lợi hại thế cơ à!”
Lư Tuấn Phi nói, “Có điều nhà họ Đường đã chia nhánh từ lâu. Đường Tử Di thuộc nhánh của bà Hai, chủ yếu phụ trách mảng đá quý và đầu tư. Các sản nghiệp khác do nhánh khác quản lý”.
Nói đến đây, anh ấy lại không kìm được mà hỏi, “Ngô Bình này, rốt cuộc cậu tính làm gì thế?”
Ngô Bình cười, “Mình đã học được cách xem phong thuỷ từ một vị chuyên gia trong tù”.
Lư Tuấn Phi trợn mắt, “Mình bảo này, hai năm qua cậu đúng là học được nhiều kỹ năng hay ho nhỉ?”
Anh chớp mắt, “Lần đầu tiên mình xem phong thuỷ giúp người khác đấy. Cậu đừng đả kích mình”.
Ngô Bình hết nói nổi, chỉ thở dài rồi lặng lẽ lái xe.
Cuối cùng xe cũng đến khu biệt thự Thái Khang. Dưới chân núi là một khu dân cư thương mại rất lớn, tuy đã hoàn thành nhưng hiện tại không có một bóng người, tạo cho người ta cảm giác rất u ám.
“Đây là khu biệt thự Thái Khang. Tổng diện tích xây dựng khu nhà ở chân núi là tám trăm năm mươi nghìn mét vuông, trên núi có hai trăm căn biệt thự, nếu tính theo giá trị thị trường bình thường hiện nay thì giá trị hơn hai mươi tỷ”, ánh mắt của Lư Tuấn Phi trở nên mờ mịt, “Cứ nghĩ nơi này sẽ là vùng đất giúp nhà họ Lư của mình bay cao bay xa, nào ngờ đó lại là mộ phần chôn cất nhà họ Lư!”
Ngô Bình không lên tiếng. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào một toà nhà cách đó không xa. Toà nhà này phát ra khí đen rất dày, tuy người khác không nhìn được loại khí đen này, nhưng nó không qua mắt được năng lực của anh.
Để ý đến vẻ mặt của Ngô Bình, Lư Tuấn Phi bèn hỏi, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bình hỏi anh ấy, “Trước đây toà nhà này từng xảy ra chuyện gì à?”
Truyện Thần y trở lại - Ngô Bình (full) : chương 10: khu biệt thự thái khang bị ám
Thần y trở lại - Ngô Bình (full)
-
Tiểu Tinh
Chương 10: Khu biệt thự Thái Khang bị ám
Danh Sách Chương: