“Các người quá đáng rồi đấy!”, Thanh Quan nổi giận rồi bước lên cãi lý, nhưng đã bị một người giơ đao kề lên cổ.
Ông cụ Quý chạy lên cản thì bị đâm một đao vào bụng.
“Ông ơi!”, Thanh Quan hét lên.
Tiếng động ở đây đã làm kinh động tới Ngô Bình. Anh vừa đến thì đã thấy ông cụ Quý nằm trong vũng máu, Thanh Quan thì ôm ông mình rồi khóc nức nở.
Anh sầm mặt xuống rồi tiến lên kiểm tra vết thương, nhưng ông cụ Quý đã bị thương nặng, không thể cứu được nữa.
Ông cụ Quý nắm chặt lấy tay Ngô Bình rồi nói: “Tiên sinh, nhờ cậu dẫn con và cháu tôi rời khỏi đây, sau đó đến thành Đại Vũ tìm anh họ tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông yên tâm, tôi sẽ làm”.
Ông cụ Quý thở dài rồi nhắm mắt.
Bố của Thanh Quan cũng đã đến, sau đó lập tức đòi liều mạng với nhóm người kia, nhưng đã bị Ngô Bình cản lại, anh nói: “Ông trông Thanh Quan đi, để tôi xử lý họ”.
Anh bước lên trước, người kia trừng mắt lườm anh rồi hỏi: “Cậu là ai?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Tôi là người qua đường nên xin ở lại”.
Người kia hừ lạnh nói: “Bớt lo luyện bao đồng, biến đi!”
Ngô Bình: “Các người đang tự sát đấy”.
Tên kia nổi giận: “Cậu nói gì? Cậu tưởng mình là cái thá gỉ hả, giết nó!”
Nhà họ Diệp luôn rất ngông, họ lập tức xách đao lên. Nhưng Ngô Bình chỉ lách người vài cái, họ đã trúng đòn rồi ngã xuống, ai cũng bị thương nặng, chưa kịp hiểu gì thì đã mất mạng. Chỉ còn tên đi đầu vẫn sống, nhưng khắp các lỗ đều chảy máu.
Ngô Bình xách cổ gã lên rồi nói: “Nhà họ Diệp đúng là vô pháp vô thiên, người nhà họ Quý không thể chết vô cớ vậy được, tôi muốn hỏi chủ nhà họ Diệp xem ông ta dạy dỗ kẻ dưới thế nào”.
Ra khỏi cửa là anh xách cổ người kia bay vút lên cao, sau đó tiến về phía nhà họ Diệp.
Anh chỉ đi ngang qua đây, chứ không muốn có xung đột với ai, thậm chí dù anh bán đan dược cũng định tới thành Đại Vũ.
Đó là một người đàn ông trung niên với khí tức rất mạnh, một cường giả tầng thứ chín Bí cảnh! Ông ta có dáng người cao lớn, đôi mắt lạnh băng nhìn Ngô Bình: “Tiểu tử, cậu là ai mà ám đến nhà họ Diệp tôi hò hét vậy hả?”