Cuối cùng ba viên đan dược rơi vào trong tay anh. Ba viên đan dược này đều có kích thước bằng hạt đậu, trên đó có hoa văn kỳ bí.
Anh quan sát một lúc rồi nói: “Khá ổn, trung phẩm cấp tám”.
Hắc Tướng bỗng nói: “Chủ nhân, có thể tặng cho tôi đan dược này không?”
Ngô Bình không do dự ném cho Hắc Tướng một viên nói: “Khai Ngộ Đan này có hiệu quả tốt nhất khi anh uống viên đầu tiên. Viên thứ hai sẽ giảm đi ba mươi phần trăm hiệu quả, hiệu quả của viên thứ ba chỉ còn lại năm mươi phần trăm. Thế nên anh nhất định phải dùng nó vào thời điểm thích hợp nhất”.
Hắc Tướng: “Cảm ơn chủ nhân”.
Ngô Bình tiếp tục luyện chế lò thứ hai, lần này anh sửa lại một vài chi tiết. Thế là khi lò luyện đan thứ hai đã được luyện chế xong, anh thu được bốn viên Khai Ngộ Đan thượng phẩm cấp tám.
Vừa cầm lấy viên đan dược thì có một bàn tay giơ ra từ bên cạnh, cướp lấy một viên Khai Ngộ Đan.
Ngô Bình quay đầu lại nhìn thì thấy người đến là Thái Chân lão tổ.
Anh vội cúi chào: “Sư tôn”.
Thái Chân lão tổ gật đầu: “Con đúng là không thể rảnh rỗi được mà”.
Sau đó ông ta quan sát viên đan dược rồi nói: “Luyện chế Khai Ngộ Đan không hề dễ, có yêu cầu rất cao về tâm tính”.
Ngô Bình cười nói: “Đệ tử tu luyện đến cấp bậc khá cao trong vũ trụ cấp thấp, tâm cảnh chắc chắn không có vấn đề gì”.
Thái Chân lão tổ nói: “Thế nên tu sĩ từng bước chậm rãi đi lên đến đỉnh cao mới là đáng sợ nhất, tiền đồ vô lượng”.
Ngô Bình: “Sư tôn quá khen rồi”.
Thái Chân lão tổ: “Bốn viên đan dược này, con tặng ta hai viên đi”.
Ngô Bình: “Sư tôn cần thì cứ lấy hết đi”.
Thái Chân lão tổ nói: “Hai viên là đủ rồi, còn lại con cứ giữ đi”.
Cất đan dược vào xong, ông ta nói: “Huyền Bình, sáng mai con đến động Thái Chân”.
Ngô Bình hỏi: “Động Thái Chân ở đâu ạ?”
Ngô Bình: “Thế chắc sư tôn cũng đã từng đến động Thái Chân”.