Ngô Bình lại hỏi: “Vậy cô có mấy host livestream?”
Tôn Tử Nghiên: “Tôi với mấy bạn học cùng làm, tự chúng tôi làm host livestream”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi có thể hợp tác với nền tảng cô không, kiếm được tiền thì chia ba bảy. Tôi bảy, nền tảng ba”.
Tôn Tử Nghiên ngây người: “Anh muốn hợp tác với công ty chúng tôi?”
Ngô Bình: “Đúng vậy”.
Tôn Tử Nghiên: “Vậy anh có tài năng gì, thu hút mọi người thế nào?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên tôi có cách của tôi”.
Quy tắc hai thế giới khác nhau, nhưng trí tuệ sinh linh thì như nhau, kinh nghiệm thời đại livestream của anh đều có thể dùng cho hiện tại.
Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ, nói: “Chúng ta quay về rồi nói”.
Lúc này Liễu Tam Tương truyền âm nói: “Công tử, không cần phải lãng phí sức lực vào mấy chuyện nhỏ thế tục này”.
Ngô Bình: “Đây không phải lãng phí sức lực. Sau khi sống lại, tôi ở đây không có căn cơ gì, bây giờ phải kiếm chút tài sản”.
Liễu Tam Tương: “Nếu công tử cần tiền, chỉ cần bán mấy đồng tiền tiên là đủ rồi”.
Ngô Bình: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu như vậy, thì sẽ khiến người có lòng chú ý”.
Liễu Tam Tương: “Vâng, vậy cách này của công tử sẽ kiếm tiền rất nhanh sao?”
Ngô Bình: “Có lẽ sẽ rất nhanh”.
Xe đi được hơn hai mươi phút, thì chạy vào con phố cổ trong thành phố, đến cuối đường thì chiếc xe dừng trước một căn nhà kiểu cổ.
Căn nhà rất to, nếu so với nhà bình thường cũng phải gấp ba lần, bên trong có xây ba lầu, trồng rất nhiều hoa.
Xe dừng lại, ông lão mời Ngô Bình và Liễu Tam Tương vào phòng khách.
Trên đường, Ngô Bình biết được ông lão tên Tôn Hành Nhân, lúc trước làm quan, hiện tại nghỉ hưu ở nhà, rảnh rỗi thì đi sưu tầm mấy thứ lặt vặt, có lúc cũng sẽ bán mấy thứ. Cứ như vậy, tiền kiếm được cũng đủ một nhà tiêu xài.
Ngoài ra, dù nước Hạ là thế tục, nhưng người nơi này lại biết đến sự tồn tại của người tu hành. Trong lòng họ, thần tiên đều là những người ở tít trên cao, không thể chiến thắng.