Ngô Bình không hiểu vấn đề này lắm bèn nói: “Ngày mai tôi sẽ nâng cao độ nhận biết trước, sau đó cô hát bài này”.
Tôn Tử Nghiên gật đầu: “Được, nhưng biết tìm người bệnh để chữa trị cho buổi live ngày mai ở đâu?”
Ngô Bình nói: “Đương nhiên là đến bệnh viện rồi, cứ tìm vài người mắc các bệnh lạ”.
Tôn Tử Nghiên: “Kể cả bệnh nan y sao?”
Ngô Bình: “Bệnh nan y cũng được, dù là bệnh ung thư, tôi cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ”.
Tôn Tử Nghiên cực kỳ ngạc nhiên: “Bệnh ung thư cũng có thể chữa khỏi ngay tại chỗ?”
Ngô Bình: “Tất nhiên là được, chỉ cần kích hoạt khả năng miễn dịch thì có thể làm chết mọi tế bào ung thu trong thời gian ngắn, làm người bệnh hồi phục”.
Tôn Tử Nghiên: “Nhưng người bệnh có phải đã hồi phục hay không thì người xem cũng không nhìn thấy, làm sao để làm cho họ biết được người bệnh đã được chữa khỏi thật rồi?”
Ngô Bình cười nói: “Thế nên chúng tôi mới phải đến bệnh viện, cho khán giả xem hồ sơ bệnh án, sau đó dùng thiết bị để tiến hành kiểm tra ngay lúc đó để khán giả thấy tôi quả thật đã chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Như thế sẽ không còn ai nghi ngờ nữa”.
Tôn Tử Nghiên ngẫm nghĩ: “Tôi quen với một bác, ông ấy là viện trưởng trong một bệnh viện tư, hôm nay tôi sẽ đến nói chuyện với ông ấy nhờ ông ấy phối hợp cho chúng ta quay”.
Ngô Bình: “Ừ, ngày mai tôi sẽ chọn ra ba bệnh nhân, lần lượt điều trị cho họ”.
Sau khi bàn bạc với Ngô Bình xong, Tôn Tử Nghiên lại vội vàng ra ngoài đi gặp viện trưởng đó.
Ngô Bình và Liễu Tam Tương đi đến một căn phòng riêng biệt, Liễu Tam Tương: “Công tử định ở nhà họ Tôn bao lâu?”
Ngô Bình: “Không vội, cứ kiếm tiền trước. À phải rồi ông có sản nghiệp nào ở đây không?”
Liễu Tam Tương: “Tôi không có hứng thú với thế tục nên mọi thứ đều ở Tu Chân Giới”.
Ngô Bình: “Tu Chân Giới mà ông nói chắc hẳn là thời không duy độ cao nhỉ?”
Liễu Tam Tương: “Những thứ này quá xa vời với chúng ta, công tử biết thôi là được, không cần phải suy nghĩ nhiều”.