Ngô Bình cất thẻ đi rồi định đi ra ngoài, nhưng Hoa Kiến Thành đã gọi với lại: “Tiên sinh, cao thủ mà bị cậu đánh ban nãy đã bị thương rất nặng nên đã được đưa đi viện rồi. Haizz, giờ chỗ tôi không còn cao thủ trấn thủ thì dễ bị người ta bắt nạt lắm. Tiên sinh, cậu có thực lực cao như vậy, hay chịu khó giúp tôi một thời gian được không?”
Ngô Bình híp mắt lại: “Ông định thuê tôi trông coi nơi này à?”
Hoa Kiến Thành vội vàng xua tay: “Không dám, thật ra vì tôi không tìm được cao thủ nào giỏi như cậu nên chỉ muốn cậu ở lại giúp đỡ một thời gian thôi, chúng tôi sẽ trả công hậu hĩnh”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ thấy mình cũng đang thiếu tiền nên hỏi: “Ông mất bao lâu mới tìm được cao thủ mới?”
Hoa Kiến Thành: “Tôi đã gọi nhờ bạn bè tìm hộ rồi, họ bảo chắc khoảng mười ngày”.
Ngô Bình: “Được, vậy tôi sẽ ở lại đây mười ngày”.
Hoa Kiến Thành mừng rỡ: “Tốt quá! Đây là chi phiếu năm triệu, cậu cầm trước tạm”.
Ngô Bình không khách sáo mà cầm luôn rồi nói: “Ừ, tôi đi về một lát đã, tối sẽ quay lại”.
Hoa Kiến Thành: “Vâng, tiên sinh đi ạ”.
Ngô Bình vừa đi vừa nói: “Tôi họ Ngô”.
Anh lái xe rời khỏi nhà hàng, Từ Tử Yên kinh ngạc nói: “Thẻ VVIP chất quá đi, làm việc mười ngày mà nhận được năm triệu, quá đỉnh!”
Ngô Bình: “Tử Yên, nhà em ở đâu, anh đưa em về”.
Từ Tử Yên chẳng dễ gì mới gặp một người hay ho như Ngô Bình nên quyết không chịu về: “Anh Ngô, em không về đâu, em sẽ đi theo giúp việc cho anh”.
Thấy thế, Ngô Bình không ép nữa mà nói: “Ừ, thế mình đi gặp mấy cô gái kia đi”.
Loáng cái, họ đã quay lại công ty, live stream vừa kết thúc, Tôn Tử Nghiên và Nhan Băng đều đang nghỉ ngơi.
“Live stream ngày mai ở viện tạm dừng”, anh nói.
Tôn Tử Nghiên cuống lên hỏi: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Vì mười ngày sắp tới, tôi sẽ ở Đệ Nhất Cư”.
Tôn Tử Nghiên: “Đệ Nhất Cư? Đó là nơi dành cho người giàu có, anh đến đó làm gì?”
Nhan Băng ngạc nhiên hỏi anh: “Đều do anh sáng tác à?”