Lúc này, anh mở con mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức phát hiện trên không trung cách anh ba mươi mét, có một không gian kỳ lạ, bên trong có một gốc dược liệu!
Ngô Bình rất kinh ngạc, thì thầm nói: “Chẳng trách không tìm được ngươi, thì ra ngươi ẩn nấp trên không, không hổ là linh dược trên cấp mười!”
Nói rồi anh vung tay, một luồng sức mạnh kinh người lập tức nổ tung không gian kia. Sau đó, một gốc cây nhỏ dài chừng nửa mét rơi xuống, gốc rễ nó đều đâm vào hư không, lấy chất dinh dưỡng từ trong hư không.
Sau khi rơi xuống đất, gốc cây nhỏ vẫn không bỏ chạy, một âm thanh vang lên trong đầu Ngô Bình: “Tên nhóc, sao ngươi phát hiện ra ta?”
Ngô Bình: “Trong tay ta có Đại Thiên Dược Điển, có thể tìm kiếm vị trí của ngươi”.
“Ồ, Đại Thiên Dược Điển?”
Ngô Bình gật đầu, lấy Đại Thiên Dược Điển ra, cười nói: “Thế nào, có phải là Đại Thiên Dược Điển không?”
Đối phương nói: “Quả thực vậy, hơn nữa còn là nguyên bản”.
Ngô Bình: “Chắc chắn ngươi biết tại sao ta tìm ngươi. Thế nào, có hứng thú vào trong sách dược ở không, không gian trong đó còn tốt hơn nhiều không gian mà ngươi sáng tạo ra”.
Đối phương im lặng một lúc rồi nói: “Ta không tin ngươi”.
Vì thế Ngô Bình hô lên một tiếng: “A Trân, ngươi nói chuyện với nó đi”.
Âm thanh của Đại Địa Chi Trân vang lên: “Ta nói, ngươi cứ đến đi, có thể tin hắn được”.
Đối phương hỏi: “Ngươi là thứ gì?”
Đại Địa Chi Trân: “Ta sắp trở thành linh dược cấp mười hai rồi”.
Vị này cười lạnh: “Linh dược cấp mười hai, ta còn cao hơn ngươi nhiều”.
A Trân: “Thế nào, nghe ý của ngươi thì ngươi là linh dược cấp thập sâm?”
Đối phương: “Ngại quá, ta là linh dược cấp mười bốn, Không Duy Tiên Thụ”.
Nói rồi, sách dược tỏa ra một vầng sáng, Không Duy Tiên Thụ này lại đi vào trong, tiến vào không gian trong trang sách đầu tiên.