Ngô Bình không trả lời, mà lườm gã: “Sao anh biết trên người tôi có tiền mà đòi tôi những 100 triệu?”
Tên đầu trọc đảo mắt rồi nói: “Tôi chỉ nói đại vậy thôi”.
Ngô Bình: “Anh nghĩ tôi sẽ tin câu đó à?”, dứt lời, anh lập tức thi triển khí tức của cường giả cảnh giới Bí Thần.
Tên đầu trọc sợ đến mức tè ra quần, sau đó quỳ xuống run rẩy nói: “Công tử tha mạng, tiểu nhân đáng chết!”
Ngô Bình lạnh giọng hỏi gã: “Giờ chịu nói thật chưa?”
Tên đầu trọc: “Là một nhân viên của hiệu thuốc bãn nãy báo cho chúng tôi biết, xin lỗi công tử”.
Ngô Bình: “Tôi là một người rất dễ tính, không ai làm gì tôi thì tôi không cũng gây khó dễ cho họ. Nhưng nếu ai có ý đồ xấu với tôi thì tôi sẽ bắt phải trả giả”.
Sau đó, anh lại vug tay lên, một luồng khí cuốn hết những người ở đây trở lại trước hiệu thuốc Bách Lý.
Tiếng động lớn đã thu hút sự chú ý của nhiều người ở xung quanh.
Ngô Bình đứng cạnh xe ngựa rồi lạnh giọng nói: “Chủ hiệu thuốc đâu?”
Anh quát to đến mức người ở ngoài phạm vi một trăm dặm còn nghe thấy, vì thế một lát sau đã có một người đàn ông trung niên hớt hải đi ra, ông ấy hành lễ với Ngô Bình rồi nói: “Công tử, tại hạ là chủ của hiệu thuốc Bách Lý, không biết công tử cần gặp tại hạ có việc gì?”
Ngô Bình đẩy tên đầu trọc ra rồi nói: “Người của các ông đã thông đồng với nhóm cướp này để chặn đường cướp của tôi. Tôi đã mua hết gần tỷ bạc ở hiệu thuốc nhà ông, thế mà các người lại đối đãi với tôi thế hả?”
Tên nhân viên xui nhóm cướp này đã sợ mất mật, chỉ đứng một chỗ run rẩy.
Chủ cửa hàng sầm mặt nói: “Công tử, là nhân viên nào vậy ạ?”
Ngô Bình nói với tên đầu trọc: “Chỉ đi”.
Tên đầu trọc liếc nhìn một loạt rồi chỉ vào người nhân viên xấu tính kia. Hắn ngã quỵ tại chỗ, sau đó há miệng muốn biện minh nhưng lại sợ hãi đến mức không nói được gì.
Ông chủ: “Người đâu, lôi nó xuống đánh chết cho tôi!”
Tên nhân viên xấu tính bị lôi đi, chỉ kịp gào lên đúng một câu: “Tha mạng…”
“Người ta có lý thì sợ gì, nếu Bách Lý dám ỷ thế bắt nạt người khác thì còn ai thèm đến mua dược liệu của họ nữa?”