Hắn là cậu chủ của phủ, người làm nào dám không nghe lời hắn? Lập tức có người lao đến bao vây Ngô Bình.
Lạc Thiên vội vã nói: “Các người làm gì đấy? Đại ca Ngô là bạn của tôi, là khách quý của Dương phủ, ra ngoài hết cho tôi”.
Thế nhưng dù sao cậu ta vẫn còn nhỏ, đám người đó không nghe lọt những lời cậu ta nói, ngược lại đều nhìn anh họ của Lạc Thiên.
Hắn hừ một tiếng: “Còn ngây ra đó làm gì? Người này là kẻ lừa đảo, bắt nạt cậu Lạc Thiên. Hơn nữa hắn gan to bằng trời dám ra tay đánh tôi”.
Lạc Thiên đứng chắn trước mặt Ngô Bình, tức giận nói: “Để tôi xem ai dám”.
Sau đó cậu ta nhìn chằm chằm anh họ: “Dương Siêu Huyền, anh dám bảo họ ra tay thì tôi sẽ nói chuyện anh cướp đá quý của tôi cho bố”.
Nghe Lạc Thiên nói thế, Dương Siêu Huyền hơi nhíu mày, hắn nói: “Lạc Thiên, đá quý gì?”
Thấy hắn giả vờ ngốc nghếch, Lạc Thiên cực kỳ tức giận nói: “Dương Siêu Huyền, anh có liêm sỉ không vậy? Anh và vợ anh cướp mất đá quý của tôi”.
Dương Siêu Huyền: “Lạc Thiên, anh đã nói em bị lừa rồi mà, chắc chắn là hắn gạt em lấy đá quý đi, đúng không?”
Nói rồi hắn không để Lạc Thiên nói thêm lời nào đã vẫy tay ra hiệu cho người lại đánh Ngô Bình. Cho dù những người này đánh không lại Ngô Bình cũng không sao, một khi hắn và người nhà họ Dương ra tay, chuyện còn lại sẽ dễ xử lý.
“Khoan đã!”
Lúc hai bên sắp lao vào đánh nhau, một giọng nói vang lên.
Nghe thấy thế, Lạc Thiên vội nhìn ra đằng sau, cậu ta mừng rỡ nói: “Bố”, sau đó chạy đến chỗ người đàn ông trung niên.
Người trung niên tên là Dương Quảng Lợi, con trai đã không về nhà hai ngày, thật ra ông ta cũng rất lo nhưng vẻ mặt ông ta vô cùng nghiêm túc, trầm giọng hỏi: “Con còn biết về à?”
Lạc Thiên vội nói: “Bố, con sai rồi, con không nên ra ngoài một mình, bố đánh con đi”.
Dương Lạc Thiên: “Đá quý đó cực kỳ thần kỳ, cầm trong tay thì sức mạnh của con sẽ tăng lên gấp đôi”.