Cô gái có vẻ ngoài rất xinh đẹp, cô ấy cười, nói: “Chỗ mà công tử chọn đương nhiên là chỗ tuyệt nhất rồi”.
Hai người đang định ngồi xuống thì bỗng dưng có một bóng người xuất hiện, chen vào giữa hai người họ, còn đưa tay phải ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái.
Cô gái hét lên nhưng khi ngửi thấy khí tức thơm nhẹ trên người Ngô Bình thì bỗng im lặng, chỉ đưa mắt nhìn anh.
Công tử áo xanh giận dữ: “Anh là ai?”
Ngô Bình đưa tay đánh bay mũ của công tử đó, khiến hắn đau đến mức ôm đầu kêu la thảm thiết.
“Chỗ này vốn dĩ là của tôi, là người của anh muốn đuổi tôi đi. Nếu nói chuyện đàng hoàng thì chưa chắc tôi đã không đồng ý, nhưng hắn lại rất vô lễ. Con người tôi thích nhỏ nhẹ không thích cộc cằn, tôi cố tình ở đây đợi anh đấy”.
Người trước đó đuổi Ngô Bình đi sợ đến tái mặt, lớn tiếng hét: “Anh muốn chết mà”.
Hằn dứt lời thì rút một con dao găm, bay ra, đâm về phía anh.
Hắn vẫn còn trên không trung thì đã bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống đánh ngã xuống đất, tay chân gãy vụn, ngũ tạng dập nát, có vẻ không thể sống nỗi.
Công tử áo xanh kinh sợ, hạ giọng nói: “Anh bạn, có gì từ từ nói”.
Ngô Bình: “Anh có thể cút đi được rồi, để người đẹp này lại bầu bạn với tôi”.
Công tử áo xanh chau mày: “Anh bạn, tôi là…”
“Cút”. Ngô Bình không muốn nghe hắn nói thêm nữa, ánh mắt rất lạnh lùng.
Công tử áo xanh nghiến răng, anh hùng không sợ thiệt trước mắt, hắn bỏ lại người đẹp, quay đầu bỏ đi.
Sau khi đối phương đi khỏi, Ngô Bình buông tay, nói: “Cô cũng đi đi”.
Mọi người đều kinh ngạc: “Công tử giữ tôi lại giờ lại muốn để tôi đi sao?”
Anh bố trí kết giới ở cửa động, các sinh linh bên ngoài không nhìn thấy được sự tồn tại của động, cũng sẽ không đến làm phiền anh.