“Ai mà giàu có đến thế? Nó có liên quan gì đến thôn Linh Ẩn không?”, Ngô Bình nghi ngờ.
Chính vào lúc này, cách đó không xa có tiếng hét vang lên: “ Ai đó?”
Ngô Bình ngoảnh đầu nhìn sang, một người đàn ông áo trắng nhanh chân tiến đến từ phía xa, người đó gầy gầy, cao cao, mũi ưng, ánh mắt sắc bén.
Anh ta nhìn thấy Ngô Bình chẻ trúc thì giận dữ nói: “To gan thật, không ngờ lại dám ăn cắp thuốc quý của phái tôi”.
Ngô Bình không ngờ Sữa thần đại địa là đồ có chủ, anh liền nói: “Xin lỗi, tôi đi ngang qua đây, nhìn thấy những cây trúc này khá đặc biệt nên đến xem thử, không biết anh là người của môn phái nào?”
Đối phương cười khẩy, nói: “Tôi là đệ tử Kim Trúc Môn, biển trúc này đều thuộc phạm vi thế lực của Kim Trúc Môn chúng tôi. Nếu anh không biết những cây trúc vàng này là vật có chủ thì hãy đi đi, người không biết không có tội”.
Ngô Bình quan sát đối phương, tu vi của người áo trắng đó không cao, chỉ là bí cảnh tầng năm, hơn nữa, anh ta còn mang theo hành lý, dáng vẻ lấm bụi đường. Nếu anh ta là người của Kim Trúc Môn thì nhất định phải ở gần đây, không nên có bộ dạng này mới đúng.
Còn một điểm nữa, trước đó anh đã dùng thần niệm quan sát xung quanh nhưng trong rừng trúc vốn không có Kim Trúc Môn nào cả.
Anh bình thản đáp: “Thôi được, tôi sẽ đi ngay”.
Anh nói đi nhưng thật ra là đi một đoạn rồi ẩn mình, sau đó lại quay trở lại. Lúc anh quay lại thì thấy người đó đang lấy một ống kim loại ra, đâm vào ống trúc để lấy Sữa thần đại địa.
Lúc sắp hứng đầy, Ngô Bình bỗng dưng xuất hiện cách đó không xa, cười, hỏi: “Đủ chưa?”
Người đó giật mình, lắp bắp, suýt chút làm rơi ống kim loại xuống đất, anh ta giận dữ, nói: “Anh chưa đi sao?”
Ngô Bình bình thản đáp: “Vốn chẳng có Kim Trúc Môn nào cả, còn anh cũng không phải người địa phương, tôi nói đúng không?”
Người áo trắng hừ lên một tiếng lạnh lùng: “Đừng tự cho mình thông minh, nếu còn không đi thì lát nữa có muốn đi cũng không còn cơ hội đâu”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Nếu tôi không đi thì sao?”
Ngô Bình bước qua, lấy túi chứa đồ từ nửa thân trên của anh ta, phát hiện trong túi có mấy trăm hộp, hộp nào cũng chứa đầy Sữa thần đại địa. Xem ra người này đã phát hiện ra chỗ này từ lâu, hơn nữa còn thường xuyên đến đây để lấy Sữa thần.