Lạc Ngưng Đan cười nói: “Huyền Bình, giờ cậu đi đâu thế?”
Ngô Bình: “Em đi tìm dược liệu, chị đi cùng luôn nhé”.
Lạc Ngưng Đan: “Bây giờ, chị không có tu vi, hay là thôi đi”.
Ngô Bình: “Cũng được, để em đưa chị về nhà trước”.
Anh lại cứ một hoá thân đưa Lạc Ngưng Đan về nhà, còn mình thì tiếp tục đi tìm dược liệu. Anh đi tiếp về phía Nam thì tới một vùng đất vô chủ, có rất ít người từng đến đây tìm tòi. Cũng giống bên ngoài, vùng này rất nguy hiểm, hầu như mười người vào thì chết chín.
Gần đến nơi thì Ngô Bình nhìn thấy phái trước là một vùng đất bỏ hoang, cỏ mọc cao bằng hai người, ngoài ra còn có rừng rậm và tiếng của đủ các loại động vật.
Ngô Bình biết nơi này nguy hiểm nên không đi bộ mà chọn bay, đồng thời mở Đại Thiên Dược Điển ra tìm kiếm.
Đại Thiên Dược Điển là một món đồ quý, nó có thể tìm thấy các dược liệu quý.
Sau khi đi sâu khoảng vài trăm dặm, Ngô Bình đã có thu hoạch, Dược Điện báo cách anh khoảng một trăm dặm có một cây dược liệu nên anh vội đến đó ngay.
Đến nói rồi, anh nhìn thấy một đầm lầy nho nhỏ, bên trong có khá nhiều hoa. Nổi bật lên trong số đó là một bông hoa màu đen trông rất bắt mắt, nó không ngừng toả ra hắc khí, khiến tất cả thực vật ở quanh đều khô héo.
Ngô Bình đâu biết hết dược liệu trong đời, vì thế anh vỗ vào Dược Điển một cái, nó phát sáng rồi chiếu xuống bông hoa ấy.
Ngay sau đó, trên trang sách đã hiện thị thông tin liên quan đến bông boa. Đây là hoa nở từ cây Thôn Thiên Đằng, cây này rất đáng sợ, nó có thể hấp thu sức mạnh của mọi sinh vật để làm chất dinh dưỡng. Vì thế ở đâu mà có nó thì chắc chắc là một việc rất khiếp đảm.
Cuối cùng, anh đi tới trướ một cái cây màu vàng, trên cây có một quả cùng màu. Cây này cao chưa tới một mét, nhưng thân cây khá cứng, lá có màu kim năm góc, bề mặt có phù văn.