Một hầu gái nói: “Lão gia, chiều này phu nhân ra ngoài mua đồ đã bị một công tử áo vàng trêu chọc, may mà người mình kịp báo danh là người của đan đường Lý Thị, không thì không biết đã có chuyện gì rồi”.
Ngô Bình sa sầm mặt nói: “Biết đó là ai không?”
Cô hầu gái: “Không ạ, nhưng nô tì nghe người xung quanh gọi đó là Lưu công tử, chắc là con hộ giàu có nào đó ở đây”.
Ngô Bình: “Lát anh sẽ đến hỏi thăm Lưu phủ”.
Anh vừa nói dứt câu thì có người vào báo có gia chủ của nhà họ Lưu xin gặp.
Ngô Bình đ ra ngoài thì thấy một công tử áo vàng bị trói đang quỳ dưới đất, cạnh đó là một người đàn ông trung niên đang bừng lửa giận.
Nhìn thấy Ngô Bình, ông tâ vội chắp tay hành lễ: “Lưu Tả tham kiến thầy Lý”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông đang làm gì vậy?”
Lưu Tả lau mồ hôi trên trán rồi nói: “Thầy Lý, con trai tôi không biết trời cao đất dày là gì nên hôm nay đã bất kính với phu nhân của cậu. Tôi về nhà mới biết chuyện nên đã đánh cho nó một trận ngay, giờ thì lôi nó đến nhận tội, xin thầy Lý cứ trừng trị”.
Ngô Bình là thầy luyện đan Lục Tử Đỉnh, một viên đan dược của anh có thể bán ra với giá hàng trăm tỷ, có thể nói là không một ai ở cái đất Giang Nam Thành này oách hơn anh, vậy mà con trai ông ấy dám đắc tội với người này, đúng là chán sống rồi mà.
Cái khác thì không nói, nhưng chỉ cần Ngô Bình nói một câu là nhà họ Lưu bất kính với mình, đảm bảo ngay trong hôm nay sẽ có người san bằng nhà họ ngay, sau đó xách đầu của ông ấy đến giao cho Ngô Bình ở đan đường Lý Thị.
Ngô Bình nói: “Tôi cũng vừa mới biết chuyện xong, xem ra công tử nhà ta thường xuyên làm chuyện như vậy”.
Công tử áo vàng đang bị trói liên tục dập đầu xuống đất rồi run rẩy nói: “Thầy Lý, tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân sẽ chịu phạt ạ”.
Ngô Bình hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, em quyết định đi”.
Khi ấy, tên công tử áo vàng này chỉ buông những lời suồng sã, nhưng sau khi nghe Đường Tử Di báo thân phận thì đã chạy mất dép.
Đường Tử Di nói: “Nếu Lưu gia chủ đã chủ động đến xin lỗi thì mình bỏ qua chuyện này đi anh”.