Ngô Bình dặn dò xong thì tới gặp Thần Bằng.
Ngô Bình đã rời đi một thời gian, Thần Bằng vẫn luôn chờ tin của anh. Đến nay mới thấy anh về nên cười nói: “Đến đúng lúc lắm, chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đến đại hội giao lưu”.
Ngô Bình: “Tông chủ, chỉ có một mình đệ tử thôi ạ?”
Thần Bằng: “Thường sẽ dẫn thêm ba đến bảy đệ tử, ngoài cậu ra tôi còn chọn thêm ba người nữa”.
Dứt lời, ông ấy cho người gọi ba người khác đến. Không lâu sau, có hai nữ một nam đến đại sảnh, họ cung kính nói: “Tông chủ, sư huynh!”
Thần Bằng: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu…”
Trong hai đệ tử nữ thì có một cô mặc váy đỏ, một cô mặc váng trắng, cả hai đều xinh đẹp như hoa và được tuyển chọn qua rất nhiều người. Đệ tử nữ mặc váy trắng tên là Chu Vũ Linh, người sao thì tên vậy, linh khí dồi dào, đôi mắt to tròn, buộc tóc đuôi ngựa hai bên trông rất đáng yêu.
Nữ đệ tử váy đỏ tên là Diệp Tử Vi, mặt trái xoan, tóc dài như thác, dáng người dỏng cao, xinh đẹp giỏi giang.
Cuối cùng là một đệ tử nam có gương mặt vuông, mũi củ tỏi, lông mày dặm, anh ta chắp tay rồi chào hỏi với Ngô Bình: “Sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, có gì thì sư huynh cứ căn dặn, tiểu đệ sẽ nghe lời tuyệt đối”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư đệ quá lời rồi”.
Diệp Tử Vi cười nói: “Sư huynh, tuy lần này là bốn người đi, nhưng sư huynh sẽ là thủ lĩnh, anh chỉ đâu thì bọn em đánh đó”, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe.
Chu Vũ Linh nói; “Sư huynh, nếu chúng em có làm gì sai thì anh cứ mắng nhé ạ”.
Ngô Bình: “Cần gì phải thế, chúng ta là đồng môn thì nên giúp đỡ lẫn nhau”.
Tuy nói vậy, nhưng anh lại thấy rất nhiều nghi hoặc. Nếu chọn đệ tử dựa vào thực lực thì sao ba người này bằng Minh Thiên được?
Ngô Bình: “Tông chủ, sẽ có các hoạt động gì ạ?”