Cát Giai thở dài: “Không chỉ có họ đánh mạt chược đâu, còn có tu sĩ của các môn phái khác. Một ngày họ có thể đánh thua hết lợi nhuận của một tháng thậm chí là một năm của môn phái đấy”.
Nhóm Chu Vũ Linh há hốc miệng, thua hết lợi nhuận cả năm của môn phái ư? Thì mà chơi to thế!
Vũ Đại Cường chớp mắt rồi nói với Ngô Bình: “Sư huynh, hay mình cũng làm vài ván đi?”
Ngô Bình: “Chơi mạt chược thì lúc nào chơi chẳng được, nếu đã đến đây rồi thì mình nên đi làm quen với hoàn cảnh ở đây để tránh sai sót trước đã”.
Cát Giai: “Đúng đấy, để tôi giới thiệu trước, tôi là Cát Giai, thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh của Ngạo Thế Đan Tông”.
Vũ Đại Cường cười nói: “Cát sư huynh, tiểu đệ là Vũ Đại Cường, là thầy luyện đan Tam Hoàng Đỉnh”.
Nghe thấy thế, Cát Giai thoáng tỏ vẻ coi thường, với anh ta mà nói thì để một đệ tử Tam Đỉnh tới tham gia đại hội có vẻ hơi bỡn cợt thì phải.
Chu Vũ Linh: “Cát sư huynh, tiểu muội là Chu Vũ Linh, thầy luyện đan Ngũ Bạch Đỉnh”.
Diệp Tử Vi: “Em là Diệp Tử Vi, thầy luyện đan Tứ Hoàng Đỉnh, xin sư huynh chỉ bảo”.
Cát Giai không đánh giá cao về thực lực của ba người này, dẫu sao anh ta cũng là thầy luyện đan Lục Hoàng Đỉnh rồi. Với trình độ này thì anh ta đã được coi là một người có địa vị cao trong môn phái. Hơn nữa, anh ta tin rằng mình sẽ tăng thành Thất Bạch Đỉnh trong một đến hai năm nữa.
Cuối cùng, Cát Giai nhìn sang Ngô Bình rồi cười nói: “Còn cậu thì sao?”
Diệp Tử Vi: “Đó là đan dược do Ngô sư huynh luyện chế, có hai viên thôi mà đấu giá được những 500 tỷ”.