Nguyệt Thanh Ảnh cảm thán: “Xem ra thực lực của công tử đã đạt đến trình độ đáng kinh ngạc rồi, đây là điểm giới hạn trong mỗi bước tu luyện, Thần Châu chúng tôi chỉ có vài người được như công tử thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Quá khen!”
Nguyệt Thanh Ảnh lại vung tay lên, một lò luyện cao hơn ba mét khác lại xuất hiện. Chất lượng của lò này vẫn tốt hơn tất cả lò mà Ngô Bình có.
Anh sáng mắt lên nói: “Lò tốt, tuy không bằng lò Đạo cảnh, nhưng cũng không kém hơn là bao”.
Nguyệt Thanh Ảnh cười nói: “Công tử, anh hãy dùng lò này rồi luyện chế vài đan dược giúp chúng tôi”.
Ngô Bình: “Được”.
Lý Thuần Như vung tay lên, một cánh cửa màu xanh xuất hiện trước mặt mọi người, cô ấy nói: “Công tử, đây là ruộng thuốc của tôi, sau cánh cửa này có một không gian, dược liệu đều ở trong đó”.
Dứt lời, cô ấy lấy một phương thức luyện chế ra rồi nói: “Mời công tử xem”.
Ngô Bình cầm lấy xem rồi nói: “Đây là đan dược cấp 12, tôi luyện được”.
Lý Thuần Như lập tức bước vào cánh cửa, ngay sau đó đã lấy đủ dược liệu mang ra cho Ngô Bình để anh luyện đan luôn.
Ngô Bình tìm một căn phòng yên tĩnh rồi bắt tay vào làm.
Ba cô gái đã sang phòng khác chờ, để tránh làm phiền anh.
Nguyệt Thanh Ảnh cười hỏi: “Các chị em, mọi người thấy Ngô công tử thế nào?”
Lý Thuần Như nói: “Chị, em thấy được lắm. Anh ấy không khiến em ghét chút nào cả, hơn nữa em còn thích khí chất của anh ấy. Chỉ không biết con người anh ấy thế nào”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Muốn biết nhân phẩm thì dễ thôi, chúng ta vẫn còn một bảo bối mà”.
Hà Tử Trần cười nói: “Đúng, hiếm có ai trên đời không động lòng với nó, hơn nữa tu vi càng cao thì càng dễ giao động”.
Ngô Bình tập trung luyện đan, nửa tiếng sau, anh đã cầm ba viên đan dược ra ngoài rồi cười nói: “Tôi đã luyện chế xong Hạo Thiên Đan rồi”.
Nguyệt Thanh Ảnh đáp: “Đây là một thánh chỉ mà năm xưa Thiên đế để lại. Thánh chỉ này kết nối với đại đạo, chỉ cần viết tên của mình lên đó thì sẽ nhận được sắc phong của trời đất và trở thành cường giả Đạo cảnh tầng thứ ba trở lên”.