Tên có râu lại bật cười nói: “Được!”
Hai người tách nhau ra, Vũ Đại Cường đi theo Ngô Bình rồi ảo não nói: “Sư huynh, những 1000 tỷ đấy, nhỡ mình mà thua thì mất cả đống tiền”.
Hà Tử Trần lừ mắt với anh ta: “Sao anh toàn nói mấy lời gở miệng thế hả, sao công tử thua được!”
Ngô Bình: “Chỉ có 15 phút thôi, chúng ra phải mau đi chọn đá”.
Nói rồi, anh tiếp tục khởi động khả năng nhìn xuyên thấu rồi đi đến từng sạp hàng. Sau khi một nửa thời gian trôi qua, cuối cùng anh đã dừng lại trước một tảng đá ẩn cao bằng hai người lớn, cạnh đó có một cái biển ghi là Đại Đế.
Trông thấy khí chất của Ngô Bình, chủ hàng tiến lại gần rồi cười nói: “Công tử, đây là bảo bối đã truyền mười đời trong gia tộc nhà tôi, nó là một tảng đá ẩn phi thường có tên là Đại Đế”.
Ngô Bình không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào tảng đá, bên trong nó là một bộ áo giáp. Thoạt nhìn trông chiếc áo giáp này rất thô kệch, nhưng cách làm lại rất phức tạp, nó có trận pháp mạnh mẽ, kết cấu tinh xảo vượt ngoài sức tưởng tượng của anh.
Anh hỏi: “Giá của Đại Đế chắc không rẻ đâu nhỉ?”
Chủ hàng: “Đương nhiên, năm tỷ, không mặc cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua”.
Chủ hàng ngẩn ra, không ngờ Ngô Bình lại mua nhanh thế, thật ra nếu anh muốn bớt vài trăm triệu thì vẫn được.
Ngô Bình mua đá xong, Lý Thuần Như nói: “Tên có râu kia không đơn giản đâu, không biết hắn đã chọn được tảng đá thế nào rồi”.
Ở phía khác, tên có râu đã tìm tới một người quen rồi nói: “Anh Chu, tôi cần mua tảng Vạn Tượng kia”.
Tên có râu cười nói: “Anh chọn kỹ chưa?”