Cậu thiếu niên: “Đá tốt nhất ở Vạn Thánh Các ạ, để tôi dẫn đường cho công tử”.
Ngô Bình: “Được, dẫn đường đi”.
Bọn họ đi tới trước một toà nhà hình tròn, cậu thiếu niên mời nhóm Ngô Bình vào trong. Ở đây bày đến vài trăm tảng đá ẩn lớn bé khác nhau.
Ngô Bình xem một lượt thì thấy có hai tảng có bảo bối khá được, vì thế đã mua luôn.
Anh trả tiền xong thì cậu thiếu niên hỏi: “Công tử có muốn cược đá không?”
Ngô Bình hỏi: “Cược thế nào?”
Cậu thiếu niên: “Dễ lắm ạ, tôi cũng sẽ chọn một tảng rồi xẻ ra để xem đồ của ai có giá trị hơn. Anh mà thắng thì sẽ nhận được cả hai tảng mà không mất đồng nào, ngoài ra còn được lấy tiền cược”.
Ngô Bình: “Hay đấy, nhưng tôi không hứng với cá nhỏ lẻ đâu, tôi muốn chơi to một chút, 100 tỷ”.
Cậu thiếu niên giật bắn mình, cậu ta thường chỉ chơi vài triệu thôi, chứ nhiều thế này thì chịu. Cậu ta ngẩn ra một lát rồi nói: “Tiểu nhân không có nhiều tiền như vậy, công tử chờ tiểu nhân đi xin chỉ thị đã ạ”.
Ngô Bình: “Được”.
Cậu ta vội vã chạy đi, vài phút sau đã cùng một người đàn ông trung niên quay lại. Người này có tướng mạo bình thường, mặc áo báo màu đen: “Nghe nói công tử định cược 100 tỷ, đây là khoản tiền lớn nên tôi sẽ chơi với công tử nhé?”
Ngô Bình: “Được, ông cứ chọn đá ở đây rồi chúng ta xẻ ra so giá trị”.
Người đàn ông: “Được”.
Ngô Bình: “Chuyện này đơn giản”, dứt lời, anh tung một quyền ra, ngay sau đó đã có một hình ảnh nắm đấm màu bạc bay ra ngoài rồi lao vút lên cao.